Chương D20

Ngày hôm đó bầu trời của tôi vụn vỡ…

Cũng là lần đầu tiên tôi trốn tiết, ngơ ngác tìm một góc khuất trong gầm cầu thang nào đó rồi im lặng ngồi bó gối.

Tôi vẫn còn nhớ cảm giác hoang mang không hiểu lúc ấy. Rõ ràng tôi có một gia đình hạnh phúc, thế mà chỉ trong một cái chớp mắt mọi thứ liền vỡ nát.

Tôi cứ đờ đẫn ngồi cả buổi chiều như thế, đến khi ánh sáng không chen nổi vào nơi xó xỉnh ấy được thì hắn tìm đến. Trong bóng tối, hắn ngồi sau lưng tôi không nói gì.

Cuối cùng tôi phá bỏ tĩnh lặng, nấc khan hỏi hắn:

“Anh à… sao họ biết sai mà vẫn làm hả anh?”

Hắn ôm lấy tôi từ phía sau, hai tay ghì lấy vai tôi thoáng run rẩy rồi nhanh chóng vững vàng. Hắn nói:

“Họ biết sai nhưng không muốn sửa, nên họ chọn từ bỏ.”

Nghe vậy trong tôi như có gì đó bị chọc vỡ, bao uất ức trào ra cùng nước mắt. Tôi khóc không dừng được, còn hắn cứ im lặng ôm tôi như thế, trong bóng tối như thế.

 

Ngày hôm ấy, là ngày

mẹ tôi và bố hắn bỏ đi cùng nhau.

Anh bác sĩ hơi khựng lại khi thấy bệnh nhân của mình bước ra từ phòng khám khoa tâm thần của bệnh viện. Chẳng hiểu sao anh phải mất công hỏi thăm rồi tìm bệnh án đầy đủ của bệnh nhân đó.

“Bị cả trầm cảm nữa à?”

“Ừ. Nửa năm đây rồi, càng ngày càng nặng.”

Đồng nghiệp bên khoa tâm thần lắc đầu ái ngại. Anh hỏi tiếp:

“Nặng đến mức nào?”

“Muốn kết thúc rồi.”

Nghe vậy anh như hiểu ra vì sao bệnh nhân kia bỏ uống thuốc theo đơn của mình. Nhớ đến nụ cười nhạt của người đó miệng anh chợt bật thành câu hỏi:

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Tập truyện ngắn: 100m Cô Đơn
Tác giả: MKT
Thể loại: Kẹo Lạc

Danh Sách Chương (45)