Chương D2

“Lâu lắm em mới tranh thủ về quê được mấy ngày, mà tự nhiên em thấy lạ lẫm lắm.

Lúc mẹ dọn cơm lên em mới thấy thiếu mất một đôi đũa, một cái bát, thiếu đúng phần em. Xong lúc ăn cơm bố cứ gắp mấy món ngon nhất trên bàn cho em, còn vừa cười vừa giới thiệu, bảo em ăn nhiều vào, Hà Nội không có đâu. Kiểu cười đon đả, cái kiểu… gì nhỉ, như là đang mời khách ấy.

Bố mẹ cũng hỏi chuyện em sống một mình thế nào, công việc ra sao, rồi yêu đương các thứ. Nhưng mà hỏi dè dặt, hỏi cho có câu chuyện thôi ấy, vì em trả lời xong bố mẹ cũng không biết mấy thứ đó là cái gì, chẳng đưa đẩy thêm được.

Bố mẹ em lên chức ông bà nội từ mấy năm trước rồi, hai đứa cháu của anh trai em, cả bữa cơm ngoài hỏi chuyện em thì chủ yếu là dỗ cháu ăn, chơi với cháu. Hai vợ chồng anh trai thỉnh thoảng lại nói mấy chuyện hàng xóm với bố mẹ, có lúc là than việc chăm con khổ.

Em không chen được câu nào. Chỉ ngồi cười thôi.

Em cũng chẳng hiểu những gì mà mọi người nói.

Nghĩ chán ấy, em đi làm xa, cứ đi miết, rồi về nhà thành khách từ bao giờ.

Chắc mấy nhà khác cũng thế nhỉ, con cái có gia đình riêng, lúc về nhà bố mẹ là thành khách hết cả nhỉ.”

Bỗng dưng tôi nhớ được mấy câu tâm sự không đầu không đuôi của thằng bé đồng nghiệp hồi còn làm ở công ty cũ. Giọng nó lúc ấy vương hơi men, lộn xộn lắm, tôi chỉ nhớ được nhiêu đó thôi.

Hồi sáng tôi phải điền tờ đơn kê khai, có mục địa chỉ hộ khẩu, tôi vừa viết vừa cố nhớ đường về nhà mình thế nào. Nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn không nhớ nổi, thực sự lâu lắm rồi, không nhớ nổi.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Tập truyện ngắn: 100m Cô Đơn
Tác giả: MKT
Thể loại: Kẹo Lạc

Danh Sách Chương (45)