Chương D17

Thật ra

giữa chúng tôi vốn có rất nhiều khúc mắc

chỉ là một người tình nguyện quên, còn một người cố ý không nhắc tới

 

Tôi vẫn còn nhớ ánh mắt thất vọng của hắn khi hỏi tôi về lời đồn. Hắn bảo:

“Em tin vào kẻ từng đâm sau lưng người khác à?”

Tôi biết, mình nên trả lời là không, nhưng những lời của kẻ kia như tiếng ruồi nhặng cố tình đậu vào vết thương lở loét trong lòng khiến tôi không thể nào gạt bỏ.

 

Thế rồi,

tôi im lặng.

Hắn cười nhạt bỏ đi.

 

Tôi từng rất muốn hỏi, nếu lời đồn là giả thì những gì xảy ra chiều mưa hôm ấy là sao?

 

Nhưng sau đó chúng tôi rơi vào khoảng lặng,

tôi không còn cơ hội để hỏi

cũng không bao giờ hỏi nữa.

 

Chỉ là, tôi không chịu nổi khi những ngày sau cứ phải dùng đuôi mắt để đuổi theo hắn,

đến nhìn thẳng cũng không dám.

 

Có lẽ tôi hổ thẹn

cũng có thể tôi có tật nên sợ bị hắn phát hiện.

 

Mà lời đồn thì cứ ngày một lớn, kẻ xì xào lại càng kể càng chân thật.

Một đám trộn lẫn với nhau đi dè bỉu người khác, không ngờ lại có thể bức tử người ta

 

Tất cả,

khiến tôi có cảm giác như bị chìm vào thứ gì đó đặc quánh, bức bối, cố vùng vẫy mà không thoát ra được.

 

Đến cuối cùng,

tôi để mình trượt dài theo những tiếng nhạc ồn ào

cho đến khi tôi nhìn thấy giọt nước mắt trên gò má hắn.

 

Hắn nói:

“Chúng ta, đều mệt rồi.”

Âm thanh nhẹ như gió thoảng lại có thể khiến lòng tôi bình ổn trở lại.

Hắn chầm chậm bước đến, ôm ghì đầu tôi vào lồng ngực hắn, cố kìm tiếng thở hắt ra thật nhẹ.

“Anh vốn không muốn là tình đầu của ai.”

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Tập truyện ngắn: 100m Cô Đơn
Tác giả: MKT
Thể loại: Kẹo Lạc

Danh Sách Chương (45)