Chương D16

Lần đầu tiên tôi nghiêm túc suy nghĩ về mẫu người lý tưởng của mình là hồi học cấp I, khi được dạy làm văn tả người. Trong bài về nhà nộp cho cô, tôi còn nhớ rõ một đoạn thế này:

“Em thích một người to như bố, nhưng phải nhẹ nhàng như mẹ. Người này có mắt cong như ông trăng, có miệng tròn như ông mặt trời”.

Lúc cô trả bài, hắn cười tôi:

“Mắt thì phải tròn như mặt trời, miệng mới cong như mặt trăng chứ.”

Tôi cự cãi:

“Ai bảo, lúc anh cười mắt chẳng cong còn gì, miệng cũng tròn nữa.”

Lần thứ hai tôi nghiêm túc tưởng tượng mẫu người lý tưởng của mình là hồi học cấp II, trong tiết mỹ thuật. Cuối cùng khi nộp bài, thầy cho tôi hai điểm kèm lời phê: “Sai tỷ lệ cơ thể”.

Tôi ấm ức. Hắn ngồi ở bàn trên quay xuống hỏi:

“Em vẽ ai mà lưng dài cả mét thế kia?”

Tôi lẩm bẩm cáu bẳn:

“Lưng anh với lưng bố chẳng dài cả mét còn gì.”

Lần thứ ba tôi nghiêm túc cân nhắc mẫu người lý tưởng của mình là hồi mới vào lớp mười, khi đang trực nhật.

Tôi hỏi hắn:

“Nếu sau này người em thích không như em tưởng tượng thì sao nhở?”

Hắn nghe nhưng vẫn tiếp tục lau bảng, tôi thì thản nhiên ngồi lên bàn nhìn theo bóng lưng hắn đung đưa qua lại. Mãi sau hắn mới đáp:

“Em tưởng tượng bằng não còn em thích một người bằng trái tim, chẳng liên quan.”

Nói xong hắn quay xuống, nhếch mép cười với tôi. Tôi vẫn còn nhớ tia nắng trưa hè lướt qua đuôi mắt cong cong của hắn dường như càng sáng thêm một phần.

“Còn anh thích người thế nào? Cao hay thấp, béo hay gầy?”

Tôi hỏi. Hắn lau bảng xong thì xách xô rác tôi đã gom sẵn ở cửa mang đi đổ sau khi bỏ lại câu trả lời.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Tập truyện ngắn: 100m Cô Đơn
Tác giả: MKT
Thể loại: Kẹo Lạc

Danh Sách Chương (45)