Chương D14

Có một khoảng thời gian tôi không dám đối diện với hắn.

Có lẽ vì lời đồn.

Cũng có thể vì những suy nghĩ đột ngột đâm rễ rồi mọc lên ngổn ngang trong lòng.

Nhưng không biết là do thói quen, hay vì điều gì khác,

tôi không thể ngừng để ý đến hắn.

Thế nên

tôi đặt hắn vào đuôi mắt.

 

Tôi thấy rõ hắn cười đùa cùng bạn bè

thấy rõ nụ cười gượng gạo của hắn

cũng thấy hắn khổ sở một mình.

 

Quãng thời gian ấy là lần đầu tiên giữa chúng tôi có khoảng cách, nó như một vết cào vào mối quan hệ bấy lâu.

Vết cào ấy rất sâu, rất đau,

nhưng cũng xé mở một thứ tình cảm lạ lẫm, vừa ngọt ngào vừa cay đắng.

 

Tôi chợt nhận ra mình đã biết nghi ngờ, biết lo sợ, biết đố kỵ, và biết sợ hãi…

Tôi sợ thứ tình cảm này, cũng sợ hắn nhận ra tình cảm này.

Có lẽ vì vậy mà tôi

chỉ dám đặt hắn vào đuôi mắt mà thôi.

“Lúc nào mày cũng là tâm điểm nhỉ?”

Thằng bạn vỗ vai cậu trai hỏi, cũng chẳng biết có bao nhiêu mỉa mai ở trong đấy. Thấy cậu ta không để ý, thằng bạn tiếp tục cười cợt nói:

“Bình thường đã hay được chú ý, lúc vướng vào tin đồn lại càng nổi hơn. Mày không ngại tí nào à?”

Cuối cùng cậu ta mới rời mắt khỏi cuốn sổ nhỏ, nhàn nhạt trả lời:

“Bọn hóng hớt không ngại thì sao tao phải ngại?”

Thằng bạn nghe vậy thì không cười nổi nữa, vội quay đi chỗ khác. Cậu ta cũng chẳng thèm để ý, liếc nhìn về phía cửa sổ, thấy một bóng người đang cười nói ngoài đấy.

Cậu ta nhủ thầm, tự giễu chính mình:

“Đến đuôi mắt của người ta còn chẳng lôi kéo được thì tâm điểm nỗi gì”.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Tập truyện ngắn: 100m Cô Đơn
Tác giả: MKT
Thể loại: Kẹo Lạc

Danh Sách Chương (45)