Chương D12

“Dạo này em béo lên đấy!”

Có một ngày tôi đang vui vẻ cùng hắn càn quét đồ ăn vặt ở căn-tin trường thì hắn đột nhiên nói vậy. Lúc ấy tôi đang nhồm nhoàm nhai cái bánh rán cuối cùng, chỉ có thể cau có lườm lại hắn.

Hắn lại tiếp:

“Sao cái gì em cũng ăn được nhở? Có món nào em không ăn không?”

Tôi nuốt xuống miếng bánh, vừa lau tay vừa đáp:

“Em còn ăn nghĩa là em còn vui đấy. Anh không biết là ăn uống giúp con người hạnh phúc hơn à.”

Rồi tôi với lấy lon cocaViết tắt của Coca-cola, một thức uống có gas không đường trên tay hắn, uống xong mới nói tiếp:

“Chả có gì em không ăn được cả. Chỉ có món em chưa ăn thôi.”

“Như là?”

“À… ừm… bánh kem kìa. Em chưa ăn bao giờ, lần nào xuống căn-tin cũng hết nhẵn. Mau đi thôi, sắp vào tiết rồi!”

Tôi nhét lại lon coca đang uống dở vào tay hắn rồi chạy về lớp trước. Từ ngày mẹ bỏ đi bố chẳng nấu cơm nên bữa tối tôi toàn nhịn đói, sáng đến trường ăn bù lúc ra chơi. Thành ra ngày nào tôi cũng kéo hắn đi ăn giữa giờ thế này.

Những lời tôi nói hôm đó chỉ là vô tình, không ngờ hắn vẫn nhớ kỹ, còn muốn làm bánh kem cho tôi.

Chỉ là,

vì một chiếc bánh kem lại kéo theo quá nhiều đau thương về sau.

 

Bây giờ thì tôi giảm cân rồi. Chẳng ăn được gì.

Hóa ra, ăn uống thực sự giúp người ta hạnh phúc…

….

“Anh à, em không ăn được. Em cũng không còn vui nữa rồi.”

Chú thích

    Bình Luận

    Đang tải bình luận...
    Chưa có bình luận
    Tập truyện ngắn: 100m Cô Đơn
    Tác giả: MKT
    Thể loại: Kẹo Lạc

    Danh Sách Chương (45)