Chương D11

Từ bé tôi đã có một cơn ác mộng kỳ lạ. Không ma quỷ, không chém giết máu me hay rượt đuổi đáng sợ. Chỉ đơn giản là bỗng dưng tôi bị thu bé lại bằng con kiến, thế giới xung quanh đột ngột phình to, mọi khoảng cách trở nên vô cùng vô tận.

Giấc mơ rất bình thường nhưng chẳng hiểu sao nó ám ảnh tôi lâu đến vậy.

Tôi hỏi hắn.

Hắn cười nhạt, bảo:

“Thứ em sợ là cả thế giới này, đúng không?”

Tôi không cho là đúng, cau mày đáp:

“Nếu vậy thì tại sao em lại bị biến nhỏ như con kiến chứ?”

Hắn chẳng nhìn tôi nữa, chỉ khoác cặp rồi bước thẳng ra ngoài sau khi bỏ lại một câu:

“Vì nội tâm em cũng bé như con kiến thôi.”

Nghe xong tôi ngẩn người. Từ lúc đấy tôi bắt đầu suy nghĩ về sự ích kỷ của mình.

Nhưng bây giờ tôi muốn gặp lại hắn, muốn bảo rằng hắn sai rồi.

“Em không sợ thế giới này. Em chỉ sợ bị cả thế giới này chối bỏ thôi.”

 

Ngày mẹ rời bỏ,

ngày bố đuổi đi,

ngày hắn quay lưng…

 

là ngày cơn ác mộng của tôi thành sự thật mất rồi.

Trong buổi workshopĐược hiểu là mô hình một buổi hội thảo, thảo luận, trao đổi kiến thức, phương pháp và kỹ năng có tính mở “Vượt lên chính mình” ở công ty nọ, đến phần làm thế nào để vượt qua sợ hãi, giảng viên đã nói thế này:

“Đừng trốn tránh, hãy đối mặt với nỗi sợ, dũng cảm nhìn vào nó, để hiểu nó rồi tìm ra cách khắc phục nó.”

Nhiều người gật gù tán đồng. Nhưng có một người phát biểu:

“Thế nếu thầy sợ đau, thầy sẽ tự cầm dao cứa vào tay mình để đối mặt với nỗi đau, để hiểu rồi tìm ra cách hết sợ à?”

Chú thích

    Bình Luận

    Đang tải bình luận...
    Chưa có bình luận
    Tập truyện ngắn: 100m Cô Đơn
    Tác giả: MKT
    Thể loại: Kẹo Lạc

    Danh Sách Chương (45)