Chương D10

Tôi ngừng uống thuốc rồi, nói dối bác sĩ. Cái thứ thuốc kia khiến tôi nóng nảy hơn, làm việc gì cũng hỏng. Có thể nó tốt cho sức khỏe nhưng không tốt cho tâm trạng lắm.

Thú thật, tôi chẳng phải đứa ngoan hiền gì, cãi bố, hận mẹ, bỏ nhà, chơi bời, tôi trải qua hết rồi, chỉ chưa nghiện ngập thôi. Hồi đi học tôi còn có chút tiếng tăm vì cái thói chơi ngông, chẳng sợ ai.

Cấp một học bán trú, sau khi nhận ra mình có thêm đồng minh luôn sẵn sàng đứng cạnh thì tôi chẳng còn sợ gì nữa. Từ đứa hay bị bắt nạt tôi trở thành đứa thích gây sự, vì cái lý tưởng chính nghĩa ngu ngốc của bọn trẻ con bấy giờ.

Tôi nhớ có lần đứa bạn hỏi tôi: “Sao mày liều thế, dám thách thức cả đám lớp trên à?” Tôi chỉ hì hì nói với nó: “Có anh tao thì sợ gì!”

Hắn đã luôn ở bên cạnh để cho tôi cảm giác an toàn nhất.

Thế mà vào cái ngày chúng tôi quyết định đập vỡ giới hạn vô hình, hắn đã quát vào mặt tôi thế này:

“Em ích kỷ vừa thôi, ông ấy là bố em đấy!”

“Thì?”

“Chuyện này em tự giải quyết đi, đừng có hỏi anh nữa!”

“Ha, anh cố kéo em về để chịu trận à? Anh thì không ích kỷ nhỉ?”

“Nhưng ích kỷ của anh khác ích kỷ của em!”

Hắn gằn giọng. Tôi quay đi. Hắn cũng quay đi.

Đến khi tôi ngoảnh lại thì chẳng còn thấy hắn nữa, lần sau cùng, đến bóng lưng hắn cũng chẳng chịu để lại cho tôi.

Khoảnh khắc ấy đất trời như dài rộng vô tận, thành phố lạ bỗng đáng sợ vô cùng. Tôi ngơ ngác đứng giữa đường.

 

Thật ra không phải tôi dựa dẫm vào hắn,

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Tập truyện ngắn: 100m Cô Đơn
Tác giả: MKT
Thể loại: Kẹo Lạc

Danh Sách Chương (45)