Bài 4: Chiều Biên Giới

Em tò mò:

Chiều biên giới, buồn lắm không anh?

Tiếng chim kêu, lẻ bạn lạc bầy,

Bước chân anh, hoà trong tiếng gió,

Lạc giữa dòng người, chậm bước đơn côi.

Chiều biên giới, lạnh lắm không anh?

Tiếng gió vi vu, bên đồi vắng

Em thương anh, dầm mưa dãi nắng

Gian khó đêm ngày, canh bước quê hương.

Em thương anh, bữa cơm vội vàng,

Chưa kịp ăn, đã phải làm nhiệm vụ,

Cơm nguội, canh lạnh, người chưa về.

Bởi anh còn nhiệm vụ dở dang.

Anh thủ thỉ:

Chiều biên giới, vui lắm em ơi!

Tiếng hạc kêu, hoà trong sương sớm,

Nơi thôn xa tiếng trẻ thơ vang vọng,

Khói bếp hồng, hoà trong tia nắng.

Chiều biên giới, người lạnh lòng ấm,

Bà con mình, thương bộ đội lắm em ơi.

Bếp lửa hồng, rực rỡ yêu thương,

Anh vui sướng, hát điệu quê hương.

Nhìn kìa!

Nắng chiều, nhảy nhót, trên cành mận,

Đưa mặt trời, về lại núi sâu

Tiễn chút hương xuân, còn xót lại,

Gửi vào làn gió, đưa về phương xa.

Cho rộn tim anh, nỗi nhớ nhà.

Đã bao tháng vắng xa, biền biệt,

Tin người đi vẫn mãi bặt tâm,

Cha mẹ mong tin anh, trong cơn bão,

Giữa tâm điểm mưa gió ngập trời,

Nén hương nguyền mẹ khấn! Cầu cho anh, mãi bình an!

Em thương anh, gói gọn trong tim

Mong cho quê hương, trở lại yên bình,

Cho anh thôi hết, những ngày gian nan.

Hết.

P/s: Thân tặng các anh chiến sĩ đang làm nhiệm vụ! Chúc các anh luôn khoẻ mạnh, bình an!

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận