Bài 16: Than Cho Phận Nàng

Em lấy chồng thuở mười ba

Đến khi mười sáu, em đà hai con.

Nhớ cái thuở em còn son,

Chàng đà hứa hẹn, lòng son trọn gìn.

Chàng đi lo chữ công danh,

Con mình em gánh, mẹ già em lo.

Chàng về, chàng lại phụ em,

Cưới vợ sang giàu, quên tình tấm mẳn.

Uổng công em đợi, em chờ,

Chờ chàng đỗ đạt, quên lời thề xưa.

Tình vợ chồng trăm năm ân nghĩa,

Chàng học chi ba cái thói bưởi bòng.

Uổng công thầy dạy thầy khuyên,

Chàng đi quên hết, nghĩa nhân thầy truyền.

Học thêm cái thói gian ngoa,

Uổng công đọc sách, học ba năm trường.

Dù rằng:

Mẹ là mẹ của đôi ta,

Chàng đi gửi lại quê nhà em trông.

Giờ thì chàng quý chàng sang,

Hiển vinh một họ, mẹ già em mang.

Con em vẫn nuôi, vẫn dưỡng,

Nuôi được chàng, há chẳng dưỡng được con!

Em nuôi con lớn thành người,

Dạy câu ân nghĩa, làm người thủy chung.

Sống cho trọn hiếu tròn ân,

Để cho thiên hạ, thôn lân được tường.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận