Bài 13: Tình Trên Sông Quê

Quê hương em đó, có một dòng sông

Nước sông mênh mông, chở nặng phù sa,

Chở cả tình em, chở cả ước mơ

Nhớ không anh? Buổi đầu mình gặp gỡ!

Nơi khúc sông xưa, hai đứa chung dòng.

Em ngại ngùng! Anh chẳng dám làm quen.

Rồi từ độ ấy, trên khúc sông quê,

Chiều chiều, em ra bờ sông gánh nước.

Gánh cả tình anh, trĩu nặng đôi vai

Anh nói, tình mình đẹp lắm!

Như sông kia tồn tại ngàn đời.

Anh hứa với em:

“Xuân về trên bến sông xưa!

Thưa cùng ba má, cho mình nên duyên.”

Bây giờ, sông kia vẫn còn đó

Cầu kia, đã bắc mấy nhịp sang sông,

Mà bóng anh nay khuất dạng,

Anh ơi!

Tình em vẫn còn, sông kia vẫn đợi,

Nhưng thanh xuân em không chờ,

Thiệp mừng em gửi đến anh,

Vâng lời ba má, theo chồng xứ xa,

Anh về đọc lại tin nhà,

Có thư em gửi làm quà chia tay.

P/s: Một chuyện tình đẹp mộng đẹp mơ, tiếc là kết thúc không đẹp, khi người xưa quên lời hứa cũ, còn nàng rẽ lối sang ngang, đôi ta chia tay trong im lặng. Chôn chặt trong tim mối tình đầu. Thôi thì phải duyên, phải nợ thì chờ, không duyên không nợ ráng chờ cũng uổng công. Chúc cho cô gái và chàng trai đều tìm được bến bờ hạnh phúc của mình nhé.

Lời tác giả

Thời gian sáng tác bài này cũng đâu năm 2018 hay 2019 gì đó. Tóm lại là quên rồi, không nhớ chính xác được.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận