Bài 12: Tổ Quốc Gọi Tên Anh

Tôi nhớ hồi ấy, năm 78

Niềm vui giải phóng chưa tan,

Đau thương, đã tràn ngập lối về.

Miền Tây Nam đó,

Biên thùy tràn khói súng.

Tổ quốc lâm nguy!

Ai ra đi đáp lời sông núi,

Tổ quốc ơi, Tổ quốc ơi,

Còn chăng?

*

Có người vợ trẻ!

Tay bế con thơ,

Tay nắm tay chồng.

Lời nghẹn ngào,

Thốt chẳng thành câu.

Nàng chỉ muốn anh một lời hứa hẹn,

Rằng: “Anh sẽ trở về”

Nhưng! Anh chỉ nhìn!

Lặng im, không nói.

Siết chặt tay nàng,

Rồi kiên quyết quay lưng.

Bỏ lại sau lưng, người vợ trẻ

Với đứa con vừa tròn hai tháng.

Anh không dám quay đầu nhìn lại!

Vì nước mắt nàng, làm chùn bước chân anh.

Anh không dám nhìn,

Vì anh sợ mình không còn dũng khí,

Anh sợ rất nhiều,

Nên chẳng dám buông lời hứa hẹn.

*

Cám ơn anh,

Người con trai đất Bắc.

Anh đã đến,

Nơi rừng thiêng nước độc.

Tất cả chỉ vì,

Miền Nam thân yêu.

*

Chiến tranh,

Mất mát đau thương.

Ai thấu hiểu nổi lòng người lính trẻ,

Chiến đấu xa quê.

Ai biết được,

Có bao nhiêu người ngã xuống.

Chỉ vì hai chữ “tự do”,

Hai chữ!

Nhẹ tợ lông hồng,

Lại tợ ngàn cân,

Vì nó gánh cả ngàn vạn máu xương,

Người ngã xuống!

*

Anh đã chết!

Nhưng anh còn sống mãi,

Sống mãi trong lòng, những thế hệ mai sau!

P/s: Ngày gần đây, tình cờ đọc những dòng tâm sự của người về từ chiến trường đã khiến cho lòng tôi dâng trào cảm xúc.

Cám ơn các anh và gia đình. Những người đã hy sinh xương máu và hạnh phúc để chúng em, những thế hệ hôm nay, được hưởng một nền hòa bình trọn vẹn.

Lời tác giả

Ngày gần đây cũng lâu rồi nghen cả nhà. Đâu năm 2018 hay 2019 gì đó.?

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận