Ôm yên

Bản thảo “Ôm yên” ban đầu chỉ có hai chữ: Nhớ anh.

Bằng một cách nào đấy, tâm trí em bắt đầu xoay quanh về anh, chín mươi phần trăm cồn của mình.

Ôm yên bắt đầu bằng nỗi nhớ anh và kết thúc bằng những tiếng thở dài khi chiều hoàng hôn buông.

Thế là, lại thêm một lần em tự mình dừng lại những câu chuyện tình vội vã.

Anh thích em, mà nhanh quá. Như cơn mưa kéo đến bất chợt Trên Đỉnh Yên Bình. Mà em thì lại lo nỗi buồn của mình sẽ ướt mèm. Giông trong lòng em sẽ vây kín, dắt theo những nỗi đau dai dẳng của quá khứ, bám riết lấy em trong đêm mộng mị chập chờn.

Đôi lúc, em cũng đã hỏi chính mình, liệu rằng mình có thích anh hay không? Tình cảm ấy cứ như một cốc bia, lúc đầy lúc vơi khiến em chếnh choáng, không thể phân rõ. Có lẽ vì thế, em đã mong tụi mình tỉnh táo để có thể lắng nghe con tim của mình đang rung động vì điều gì?

Anh thích em, nhưng chỉ có thế. Em lại không thể cảm nhận được. Và vài dự cảm biêng biếc buồn cứ vọng về trong lòng em mỗi lúc tụi mình xa.

Là rằng, rồi tình cảm của anh chỉ là một cơn mưa đầu mùa thoáng qua, là một thứ cảm xúc mãnh liệt lúc ban đầu, mà em – nếu không lắng lo – chắc là sẽ bị cháy bỏng của anh thiêu đốt.

Đời em và anh cũng bão tố nhiều, cũng vài lần em để mặc cho những cơn mưa ướt đẫm lòng mình, để mặc những ngọn lửa cuốn em vào cuồng nhiệt, đến thương tích đầy mình.

Những thứ ban đầu vội vã ấy làm em đau đớn, chúng gột rửa đi lớp vỏ “không sao đâu” bên ngoài và trả về em những tổn thương không thế nguôi ngoai.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Tập tản văn: Yên
Tác giả: Thích Ăn Thịt Gà
Thể loại: Tản Văn

Danh Sách Chương (6)