Mưa
Mưa rơi bên hiên nhà,
mưa chảy trôi kẽ lá,
mưa thấm vào lòng ta.
Một dạo mới dậy thì, tôi thích mưa lắm. Thích đến mức ngày nào cũng trông trời mưa. Trông cho có một cái cớ để thoáng buồn rười rượi, rồi ngồi ngắm mưa, thơ thẩn viết dăm ba câu chuyện tình sướt mướt.
Mỗi một giọt mưa rơi là mỗi lần cảm thấy những điều chất chứa trong lòng được rửa trôi theo chúng.
Hơn thế, khi mà mình khóc trong trời mưa, chẳng ai biết rằng mình đang khóc cả.
Mưa thì lạnh, lạnh lùng thấm vào da thịt ấm nồng của ta. Dập tắt bớt những cháy bỏng trong lòng, để mình dừng lại nghĩ ngợi về hiện thực của cuộc đời này.
Tôi không nhớ từ khi nào, tôi không còn đặc biệt thích mưa nhiều như ngày trước nữa.
Có lẽ, vì mưa khơi gợi những ký ức đau buồn trở thành nỗi ám ảnh, mưa khiến lòng mình yếu đuối ủy mị nhiều, khiến mình phải đối diện với khao khát được ở cạnh cùng ai đó trong đời của một bản thể cô độc lạc lối mà mình vẫn thường hay che giấu.
Mưa đánh thức nhiều phần bản năng của tôi chỉ trong một khoảnh khắc. Sự đột ngột xuất hiện của nó khiến tôi e ngại dè chừng mà không phải là những trông đợi, háo hức.
Cho đến khi có người đến cùng cơn mưa, cùng se lạnh của một ngày cuối tháng tám.
Người mang theo mùi cỏ cây, mùi mưa lạnh, mùi đất ẩm. Có khi lại len lén thoảng qua mùi cháy khét của thuốc lá, mùi say sưa của vài cuộc vui chếnh choáng.
Anh hỏi tôi rằng có thích mưa không? Tôi đáp có, không lưỡng lự nghĩ suy chút nào.
Sau đó tôi mới nhận ra, à rằng mình vẫn còn tình yêu với mưa đó chứ. Chỉ là mình chưa dám đón nhận tất thảy những gì mà cơn mưa sẽ mang đến.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận