Giông đến
Tôi tỉnh dậy, chiều tối om. Mới ba giờ hơn, mà mây thì phủ đầy trời xám xịt một màu. Xung quanh tôi cũng tối, quạt điện thổi đều đều. Ngồi ngờ nghệch một lúc, thấy mắt mình ướt đẫm. Lồng ngực thì cứ nghẹn lại, cứ như có một nỗi mất mát nào đấy đã cuốn trôi luôn cảm những xúc cảm mà lẽ ra tôi phải có.
Phòng trống không, giường tối đen. Chỉ thấy mờ mờ thông báo từ điện thoại. Cái cảm giác không ổn vỡ tan này khiến cho tôi bật khóc rấm rức. Lại là khóc, sưng cả mắt, nhòe cả tâm trí.
Nỗi bất an từ nhiều thứ vốn luôn canh me, rình mò đợi lúc tôi yếu ớt như thế này để mà xuất hiện trong bóng tối của căn phòng. Thì thầm mấy lời chết dẫm nghe phi lý nhưng dễ dàng đánh gục một kẻ mục ruỗng.
Không thiết tha trả lời tin nhắn, không thiết tha ăn uống ngủ nghỉ. Bên tai cứ là những tiếng vọng từ miền ký ức, chúng dắt díu thêm những nỗi đau từ quá khứ, kéo đến bám riết không một giây ngơi nghỉ.
Tôi lần mò trong bóng tối tù mù, lấy vỉ thuốc an thần mà tôi luôn cất kín ở một góc để mỗi không phải lạm dụng chúng.
Khoảng vài giây chần chừ, thông báo tin nhắn vẫn cứ làm điện thoại tôi rung lên. Tôi cầm lấy nó, để rồi khóc to hơn.
Ừ thoáng chốc như vậy tôi đã từ bỏ việc dùng thuốc để khiến cho mình “trông có vẻ ổn định”. Tôi nằm đó, trả lời tin nhắn mà không biết rồi mọi thứ có thay đổi gì hay không?
Nỗi bất an ấy vẫn cứ quấy rầy, nỗi đau cứ thi nhau cắn xé con tim đang chạy trốn tìm một lối thoát.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận