Cơn cảm cúm đầu mùa
Sáng dậy thấy trời mát mẻ, hơi se. Mơ màng tưởng mình đang còn trên Đà Lạt.
Cái rồi chợt nhận ra là cổ họng đau rát, thử thều thào vài tiếng vô thức. Ừ, thì sốt rồi, đầu váng thấy mấy ông trời trắng xoá.
Cả năm nay trừ lúc sức khỏe tinh thần không tốt ra thì ít khi bị ốm vặt. Thế mà nay cảm rồi. Mấy cơn cảm cúm lúc đầu mùa hay mè nheo, nũng nịu lắm.
Mà không nhớ rõ là từ khi nào mình đã bớt kể lể về những lần sẽ bị ốm dai dẳng thế này. Nghĩ đến đây, một vài mảng màu ký ức trôi tuột qua cái hồi mới dậy thì, chắc có lẽ là từ lúc đó.
Tầm cấp hai gì đấy không rõ. Hôm đó trời nắng cháy, mình thì cũng nóng hôi hổi như trời. Buổi sáng đi học, trưa về ở nhà cô mình vì nhà xa. Cả người rã rời và đầu thì cứ ong ong. Chắc mẩm là ốm rồi, cảm rồi. Mà không ai hỏi, không có ai để thấy để mà hỏi, hoặc không.
Lúc đó thèm về nhà ghê gớm, vì chí ít nhà còn có chiếc giường thân quen của mình, có chiếc gối ôm thơm mùi nước giặt mẹ mua, mùi hương chỉ riêng thuộc về mình. Một vùng đất đã được đánh dấu kỹ càng, một nơi mình có thể không phòng bị điều gì để mà ngả lưng yếu đuối.
Đợi mãi đến tối mới được bố đón về nhà. Nhà nhỏ nằm im lìm bên cạnh ánh đèn đường vàng. Trước sân có hai chậu cây không rõ tên gọi. Có chú chó chạy ra đón mình về.
Cả một chiều mình quên mất là mình bị ốm. Có lẽ là do không ai hỏi, và việc học thì vẫn cứ phải tiếp tục, mình chẳng nhớ đến cơn bệnh vẫn còn nằm trong người.
Lời tác giả
Tái bút.
Hôm nay mình ốm rồi, cũng là lần đầu mình kể về cơn ốm của mình như thế này. Thường thì không là vậy, vì mình đã quen với việc tự mình ôm ấp những vết thương cũ kỹ, tự nhủ rằng bản thân cũng mạnh mẽ. Nhưng thật ra, mình thừa biết là mình chỉ đang giả vờ mà thôi.
SG, 09.09.22
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận