Nếu một ngày tôi biến mất…

Nếu một ngày tôi biến mất, liệu ai còn nhớ từng có sự xuất hiện của tôi trên cuộc đời này?

Tôi là một người bình thường đến mức tầm thường. Tôi không có nhan sắc, không có học thức cao, không thông minh, không giỏi giao tiếp. Tôi luôn lặng lẽ đi đi về về một mình. Tôi ăn một mình, ngủ một mình. Cuộc sống nhàm chán cứ vậy trôi qua đã ngót nghét hơn hai mươi năm.

Tôi không phải đứa con nổi trội trong gia đình. So với cô chị năng động, cởi mở, giao tiếp dạn dĩ, tôi như một người câm. So với đứa em học hành giỏi giang, đạt thành tích toàn trường, tôi là một kẻ thất bại. Bố tôi thích kiểu người hoạt bát, nói chuyện liến thoắng như chị vì chị luôn biết cách tạo không khí vui vẻ, tiếng cười rộn vang khắp nhà. Mẹ tôi lại thích đứa trẻ ngoan ngoãn, học giỏi như em vì có thể tự hào khoe khắp xóm làng về các giải thưởng mỗi kì thi qua.

Còn tôi, tôi chẳng mang lại tiếng cười hay niềm tự hào nào cho bố mẹ. Tôi cố gắng đóng góp vào kế hoạch mà mọi người rôm rả bàn bạc trong mỗi bữa cơm nhưng chả mấy ai quan tâm. Tôi chăm chỉ học hành để nhận lấy tờ giấy khen học sinh giỏi, phải thức đêm hàng mấy tháng trời, mặt mũi bơ phờ, mắt thâm quầng như gấu trúc. Tuy nhiên, so với đống bằng khen treo khắp tường của em trai, tờ giấy mỏng của tôi có đáng là gì.

Tôi không phải một học sinh xuất sắc hay năng nổ tham gia các hoạt động phong trào của trường. Mỗi ngày, tôi đều đến lớp đúng giờ, học xong thì cất cặp về nhà, thầm lặng như vậy suốt bao nhiêu năm tháng trên giảng đường. Tôi từng cố kết bạn nhưng rốt cuộc lại chẳng đâu vào đâu. Có lẽ vì tôi không đủ vui vẻ, hài hước để hoà nhập cùng nhịp sống rộn ràng của những người bạn ấy.

Lời tác giả

"Tôi" trong bài có thể không phải là chính tôi.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận