Con vốn dĩ không phải không thích nói

Con gặp trở ngại trong việc giao tiếp xã hội.

Có lẽ ba mẹ đã quên hoặc chưa từng để ý, hồi nhỏ con vốn rất hay nói chuyện. Thầy cô thích những học trò thường phát biểu xây dựng bài, bạn bè đồng trang lứa thì có thể trao đổi đủ thứ trên trời dưới đất nên khi ấy con cảm thấy lời nói của mình cũng có giá trị gì đó.

Nhưng ở trong gia đình, con dần dần trở thành đứa trẻ kiệm lời. Bởi câu mà con nghe nhiều nhất chính là “Mày còn nhỏ, biết cái gì mà nói”.

Có lẽ lời con nói chưa thực sự phù hợp hoặc có lẽ chỉ đơn giản với một lý do rằng “con còn nhỏ” nên mọi người có thể bỏ qua ngay mà không cần suy nghĩ cho đỡ mất thời gian?

Người lớn đã sống nhiều năm trên đời, đối mặt với bao nhiêu khó khăn, sóng gió nên kinh nghiệm đúc kết đương nhiên sẽ nhiều hơn hẳn một đứa trẻ như con. Con hiểu rõ điều đó. Con cũng biết việc lắng nghe và học hỏi từ mọi người sẽ khiến cuộc sống của con suôn sẻ hơn ở khía cạnh nào đó. Kiến thức là vô tận. Bài học từ sách vở hay ngoài đời thực đều đáng quý như nhau. Con luôn biết ơn và trân trọng.

Tuy nhiên, con cũng là một đứa trẻ có tư duy riêng. Con muốn được nêu lên quan điểm, muốn chia sẻ suy nghĩ của mình, hoặc đơn giản chỉ là bày tỏ con thích cái này, con không thích cái kia. Nhưng đáng tiếc thay, ý kiến của con có lẽ chẳng giống với mọi người. Càng ngày con càng cảm thấy bản thân khác biệt với chính những thành viên trong gia đình. Con không tìm được sự đồng cảm.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận