Ta

Ta,

Chỉ ta,

Một mình ta,

Mãi chỉ mình ta.

Ước được bên em,

Mãi bên em,

Chỉ em,

Em.

 

Đôi ta,

Đi suốt cuộc đời,

Mãi tìm nhau dù chẳng thấy.

Có sao đâu, ai tìm được chính mình?

Sẽ chẳng có ai tìm được chính mình!

Thì đôi ta rồi cũng vậy,

Vẫn bước cạnh bên nhau,

Ước được bên nhau,

Mãi bên nhau,

Bên nhau,

Bước

 

Mình khá là thích bài này của bản thân vì ý nghĩa ẩn của nó nằm trong chính số lượng từ trong mỗi câu. Tám dòng đầu tăng tiến từ một đến bốn chữ theo hình ảnh Ta và Em. Bốn dòng tiếp theo vì là hai người nên tăng tiến từ hai lên bốn, sáu và tám chữ. Theo đúng thứ tự thì sẽ giảm từ tám đến sáu, bốn và hai từ. Tuy nhiên nó lại giảm sáu, năm, bốn, ba, hai và một như một cách thể hiện sự nuối tiếc và muốn kéo dài ra mãi.

Tám câu đầu như một bài thơ hình thoi bình thường, như một câu đối, một cặp đối giữa câu một – tám; hai – bảy; ba – sáu và bốn – năm.

Đoạn sau là thực tế của con người. Người ta bên nhau, mãi “tìm nhau” dù chẳng thấy. Rất nhiều người tin rằng mình hiểu đối phương. Nhưng thực tế rằng chính bản thân họ, họ cũng không thể hiểu hết được nói gì đến đối phương. “Ai tìm được chính mình? Sẽ chẳng có ai”. Đây là sự khẳng định, là thực tế không thể nào thay đổi. Vậy nên “Có sao đâu”. Chỉ cần người ta vẫn bước cạnh bên nhau, người ta luôn ước được bên nhau, mãi bên nhau, và đơn giản là bên nhau cùng “bước”.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Tan
Tác giả: Song Hồ
Thể loại: Thơ

Danh Sách Chương (5)