Một sớm đầu Đông – Anh bánh bao hỏi thăm đường

“Em ơi anh hỏi câu này được không?

Đường nào về bến xe Miền Đông?

Anh đây người lạ, biết trông phương nào?”

Xung quanh phố thị ồn ào, xe bánh bao nhỏ anh rơi vào thinh không!

Tôi gặp anh một sớm đầu Đông.

Anh hỏi về nơi mà người nào cũng biết.

Nơi mà người xa quê, mưu sinh luôn tha thiết.

Là tương lai, là hi vọng đổi đời.

Sinh người ta ra không phải do trời.

Nên không thể trông vào trời sinh cỏ.

Cặm cụi từ khi mặt người chưa tỏ.

Mò mẫm trở về xó nhỏ an yên.

Những chuỗi ngày chắc không mãi triền miên,

Buôn gánh, bán bưng, xe chè, nồi đậu…

Luôn bên anh là nụ cười hồn hậu

Của trẻ thơ, của người mẹ… ngày về.

 

Bến xe Miền Đông – bốn từ tuy ngắn và đơn giản để chỉ về một địa điểm mà gần như người dân Việt Nam nào cũng biết. Nhưng với những người thế hệ 6x,7x thì bốn từ đó là một điều gì đó vô cùng phức tạp. Là một nơi nổi tiếng với nhiều tệ nạn vào những năm 90 của thế kỉ trước, nhưng cũng là nơi nhen nhóm lên những hi vọng đổi đời. Khi đó những bó rau, kí gạo chỉ vài trăm đồng, không quá nhiều người đói ăn nhưng cũng chẳng có mấy người dư dả. Những con người từ khắp Bắc, Trung, Nam đều nghe nói đến một Sài Gòn có thể kiếm được tiền nuôi sống gia đình. Vì thế họ khăn gói đến đây và khi đã đến nơi họ rủ thêm những người anh em, bạn bè cùng đến.

Xung quanh bến xe Miền Đông thời đó có nhiều nhà trọ tập thể với giá một, hai ngàn đồng một đêm. Những người lao động chỉ có một chiếc chiếu nhỏ, một túi đồ cá nhân về đây để có chỗ vệ sinh, ngả lưng sau một ngày buôn thúng, bán bưng, cửu vạn, tẩm quất, giác hơi và trăm ngàn nghề khác. Mỗi ngày họ lại tỏa ra, đổi từng giọt mồ hôi, từng phút thời gian, từng phần sức khỏe và cũng không thiếu những thủ đoạn để chắt bóp từng đồng để gửi về quê hay để tích cóp vốn hi vọng đến ngày đổi đời.

Lời tác giả

Sáng hôm đó ngay tại một ngã tư đèn xanh đèn đỏ gần Bến Xe Miền Đông, dù mới hơn bốn giờ sáng nhưng nơi đây đã tấp nập người. Một anh chạy xe bán bánh bao quay qua tôi hỏi: “Em ơi, bến xe Miền Đông đi đường nào?” Chỉ đường cho anh xong, qua khỏi đèn xanh đèn đỏ tôi vào ngay lề đường và lấy điện thoại ra ghi lại những dòng cảm xúc này.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Tan
Tác giả: Song Hồ
Thể loại: Thơ

Danh Sách Chương (5)