Thật ra, tôi không biết là mình muốn có con hay không. Ý nghĩ có một đứa bé chạy vòng vòng trong nhà cũng vui đấy nhưng nó là một thay đổi lớn trong cuộc sống, nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn không thể quyết định được nên tôi phó mặc cho ông trời và ông xã.
Nhưng chúng tôi “thả” được một thời gian mà không có tin gì. Rồi khi tôi vào thực tập ở một công ty mới mà khả năng cao sẽ được giữ lại thì chúng tôi hoãn việc này lại.
Đúng lúc này thì cái que thử nó hiện hai vạch. Đó là khi con đã được khoảng năm, sáu tuần tuổi trong bụng.
Cảm giác ngay lúc đó là không thể tin được. Tôi ngồi lặng trong nhà vệ sinh một lúc lâu nhưng không thể tìm được lý do tại sao chuyện này lại không thể xảy ra. Tôi không vui sướng, cũng không thất vọng, chỉ có sự hoài nghi.
Tôi thử thêm một lần nữa và sau đó chúng tôi đi khám liền. Bác sĩ đưa một danh sách những thứ nên làm, nên ăn, những thứ cần kiêng và dành thời gian còn lại để trấn an tôi, vì trong tháng rưỡi đầu tiên khi không biết có bé, chúng tôi đã vi phạm kha khá điều cần kiêng rồi.
Nói thật là tôi cũng hơi căng thẳng. Đây là công việc mơ ước và rất đúng với chuyên ngành của tôi, mà việc nhân viên thực tập xong đi làm một tháng rồi nghỉ đẻ không phải việc mà các công ty ưa thích lắm. Nhưng sếp tôi lại nói chúc mừng và khi mang thai ở tháng thứ bảy, tôi vẫn được tuyển chính thức.
Ông ấy còn ngồi tâm sự, vợ chồng ông ấy có đứa thứ nhất nằm ngoài kế hoạch và lúc đấy đã căng thẳng lắm. Rồi ông giới thiệu cho tôi một tổ chức mà nếu tôi có vấn đề tâm lý gì trong khi mang thai thì có thể tới gặp mấy chuyên gia ở đó. Sau đó tôi mới biết qua một người bạn đồng nghiệp là vợ chồng ông ấy cho đến hiện tại đã có năm đứa con.
Bình Luận