Cơn mưa tạnh hẳn…
Cô thấy rất lạnh. Giá như có tách trà nóng thì tốt biết bao. Cũng hơn ba tháng rồi cô không liên lạc với anh, cô rất bận rộn và hầu như không có nổi thời gian dành cho mình huống hồ chi là chuyện tình yêu. Anh biết và anh lúc nào cũng thông cảm cho cô, dần dà cô quen với việc đó. Gặp nhau thưa dần rồi đỉnh điểm là ba tháng cô bỗng giật mình. Anh vẫn nhắn tin hằng ngày nhưng cô chỉ trả lời ngắn gọn cho qua chuyện.
Tình yêu ba năm dần nhạt phai tự lúc nào không hay biết. Cô chợt nhớ đến gương mặt anh, nó trông thật hiền hậu và đôi lúc lạnh lùng nhưng anh yêu cô bằng tất cả trái tim. Cô biết, chỉ là cô quen với điều đó thôi!
Có điều gì hụt hẫng trong lòng, một cảm giác như sắp mất đi thứ gì đó quan trọng. Từ hôm qua đến nay hình như anh không nhắn cho cô. Chắc chắn anh không từ bỏ cô đâu nhưng cái sự thờ ơ vô cảm này xuất phát ở chính nơi cô.
Chiều tàn…
Cô đang đứng trước cửa nhà anh. Không gian bốn bề im ắng quá. Cô gõ cửa nhưng không nghe thấy anh, điện thoại gọi mãi cũng chẳng trả lời. Cô mệt mỏi ngồi tựa vào cánh cửa.
Chờ đợi…
Gần tám giờ tối. Sương đêm xuống lạnh lẽo, cô buồn bã đứng dậy…
Mấy ngày sau đó mọi thứ đều y như vậy. Anh đột nhiên biến mất như chưa từng xuất hiện, điều đó khiến cô vô cùng khó chịu. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ mất anh, cô xem công việc quan trọng hơn ai hết. Tình yêu nếu không có cũng chẳng sao, nhưng cô đang đùa giỡn với tình yêu của chính mình ư?
Bình Luận