Trong một khu rừng mờ sương, ánh sáng mặt trời đi xuyên qua những tán lá dày đặc để rọi xuống mặt đất ẩm ướt, có một gia đình dúi sinh sống. Ngày ngày, chúng cùng nhau vui đùa, cùng chạy nhảy và cùng đi tìm, đào bới những gốc tre. Cứ như đang tận hưởng sự bình yên trong lòng mẹ thiên nhiên vậy.
Một hôm, khi lũ dúi đi kiếm ăn, dúi bố với bộ lông màu nâu đen, nó kéo rễ tre ra khỏi lòng đất rồi dùng răng cẩn thận gặm từng khúc rễ tươi ngon.
– Con ơi. Ta tìm thấy rễ tre non đây này! – Dúi bố vẫy gọi.
Nghe thế, dúi con và mẹ hăng hái chạy đến, chúng nhanh chóng dùng cái răng nhỏ xíu xiu của mình để gặm nhấm. Những chiếc rễ dài, trắng ngần và giòn tan. Đôi mắt chúng sáng lên, tận hưởng từng miếng ăn như thể đang thưởng thức một món đặc sản tuyệt vời của tự nhiên.
– Ôi, mọng nước quá đi mất! – Dúi con cảm thán.
Tiếng gặm vang tên lách tách hòa cùng âm thanh xào xạc của lá khô dưới đất, tạo nên bản hòa tấu bình dị chốn rừng núi.
Bất chợt, bầu trời đổi sắc, những đám mây đen xì ùn ùn kéo đến từ phía chân trời, che kín cả bầu trời. Những giọt nước nặng nề đầu tiên rơi xuống, rồi nhanh chóng chuyển thành cơn mưa xối xả, cuốn phăng mọi thứ trên đường đi của nó. Dòng nước nhỏ hiền hòa thường ngày bỗng trở nên hung dữ, nước lũ dâng cao làm bật gốc của nhiều cây, cuốn trôi cả đất đá.
Gia đình dúi cảm nhận được mối nguy hiểm đang đến gần, chúng lập tức tìm kiếm nơi cao ráo hơn. Nhưng nước lũ ập đến quá nhanh, dòng nước cuồn cuộn không để lại chút thời gian nào để trốn thoát. Một cây tre lớn bị dòng nước cuốn đi, chúng vội níu lại chiếc rễ cây, cùng với nó là những con dúi đang bám chặt vào rễ tre, cố gắng níu giữ lấy sự sống mong manh. Những tiếng kêu cứu yếu ớt của chúng vang lên giữa tiếng gầm rú của dòng nước dữ dội.
Bình Luận