Tìm Thấy
Miếng bánh có lớp vỏ trắng ngả xanh chua lòm, cuộn thịt lợn gạo hoi ngon lành, song nay tôi nuốt chẳng vào. Nhưng nể cô hàng bánh, tôi cố chấm mắm ăn nốt. Mắm rơi rớt xuống sân, bốc mùi tanh nồng. Giật mình, tôi vội quỳ xuống lau chỗ mắm ấy đi. Mắm người âm, để lâu e khó sạch mùi, người sống ngửi thấy thì độc tệ.
– Ơ hay, làm gì thế bà chị? Khổ lắm không phải chùi.
– Không chùi để con cháu người ta chửi năm mười đời mình lên à? Phiên trước họp đằng cụ Bá, sáng ra đi qua tôi thấy con cháu cụ mửa mật xanh mật vàng rồi ngất lịm. Họ ngờ người âm họp chợ trong sân nhà họ, định mời thầy về cúng đuổi đi đấy. Qua sông lụy đò cô mày ạ.
Cô hàng bánh không đáp, mặc tôi kỳ cọ ô gạch vuông vắn. Xong xuôi, tôi lật đật đứng dậy tìm nón, chào cô hàng. Đúng lúc đó, một thằng bé kháu khỉnh sau ô cửa kính tầng hai tình cờ nhìn xuống. Chao ôi, cổ tay cổ chân nó tròn lăn lẳn, nom béo tốt như củ khoai lang. Thằng bé bụ sữa quá, hệt cậu Đoan Dương ngày trước. Muốn ngó kỹ hơn, tôi bèn bám vào tường, khó nhọc bò tới ô cửa kính rồi thò tay xuyên qua đó. Vừa quệt má đứa trẻ vài phát, nó đã khóc rầm lên. Tôi rụt tay lại, nịnh:
– À à, cụ “thươn” con, cụ yêu con, chóng ngoan cụ thương.
Thằng bé vẫn khóc như chết cha chết mẹ. Một bà già vội đi vào bế xốc nó dậy, tay lăm lăm con dao bổ cau. Bà ta chém luôn mấy nhát vào không khí, vô tình sượt qua mặt tôi. Máu bắt đầu ứa ra, buôn buốt. Tôi sợ hãi lùi lại.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận