Đi Chợ
Con gà sống ngẩn ngơ nhìn con gà mái cùng lũ con lục tục kéo nhau lên chuồng: Mới độ giờ Dậu chứ mấy! Nhưng giời đất đã đen ngòm ngòm, nom tăm tối ảm đạm như buồng gái đẻ. Lát sau, móc sa, “cái buồng” lập tức bị lớp sương nặng trình trịch phủ kín mít khiến đồng xa đồng gần rặt một màu trắng nhờ nhờ.
Sương õng ẹo nằm dài khắp xó xỉnh ngõ ngách hòng che hết phương hướng, dường trêu gan đôi con mắt vốn chẳng còn tinh tường của tôi. Giời này đất này, ai là người muốn ra đường? Song không đi thì chợ không đông, vả nghe đâu phiên chợ nay họp đằng nhà cụ Thúc to lắm! Bạn hàng tứ chiếng tới bán mua không biết bao nhiêu mà kể. Tương mắm nhà tôi, khéo thay, cũng vừa hết. Ừ, thế tội gì tôi không đi cho thoả cái lòng?
Lập cập mãi mới xách được cái làn cói, đội được cái nón khùa thời mình mẩy tôi dức hơn dần. Thật trăm tội chả tội chi bằng tội già. Tôi tập tễnh lê bước, tay vẫn đấm vai thùm thụp. Thật trăm tội…
Sương dày thậm, tôi vấp dăm bảy cái chứ chẳng ít. Khốn nạn, đường với chả cái, mặc quách chợ búa, bà mày về cho rảnh! Nghĩ thời nghĩ thế, nhưng cẳng chân cứ run run nhấc, bởi tôi chắc mẩm cậu Đoan Dương ở nhà đương đói cồn ruột. Không đi chợ muối mắm, lấy gì nuôi cậu Đoan Dương? Hồi xưa u cậu chủ đưa cậu cho tôi ẵm, dặn lấy dặn để phải chăm cậu thay bà, chăm hơn chăm con đẻ. Lý nào lúc cậu bé tôi bế bồng nâng niu, còn khi nhớn đầu rồi tôi bỏ không thương. Cậu Đoan Dương lành hiền tốt nết, mặt mày khôi ngô tuấn tú, ai cũng phải khen, phải quý, dễ nói bỏ là bỏ được đâu?
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận