Bẻ Đũa

Tôi nhận ra song thân cô Ngọc. Người mẹ vừa nấc nghẹn vừa vuốt lưng con trong khi người cha không bày tỏ thái độ rõ rệt, nhưng trông chừng con bằng ánh nhìn thấp thoáng lo âu. Gớm, chả bù cho hôm thua bạc!

 

Song có nhẽ hai thân cô Ngọc không thể phương hại đến cậu Đoan Dương. Kẻ khiến tôi chợn là gã đàn ông còn lại. Dáng vẻ đạo mạo, râu tóc cùng lông mày bạc phênh phếch còn con mắt hắn chỉ còn tí ti lòng đen, nom thật dữ tợn. Hắn tháo vòng khỏi tay cô Ngọc, nắc nỏm khen: “Tốt lắm!” rồi lẩm nhẩm gì đó. Sau lưng tôi bỗng vang lên một tiếng đánh “két” rõ đanh. Tò mò, tôi quay lại thời thấy con hung thần trụi hết lông, nằm co rúm dưới đất. Đánh được cả thần Trùng, phép đâu quả cao siêu lạ lùng! Ngày xưa các cụ bảo ai khử thần Trùng ấy nhỉ, sứ sứ gì nhỉ?

 

Cái lồng sắt lủng lẳng trên tay gã đàn ông chợt mở toang cửa, hút ông Đỏ vào trong. Rồi con chim mỏ đỏ nanh ác biến mất, căn buồng văng vẳng nhời van vỉ:

 

– Con lạy ông, đừng mổ thịt con nuôi âm binh.

 

Chết nỗi, tay nào, tay nào đáo để ghê gớm đến thế? Tay nào khô chân gân mặt đến thế? Cắt tiết thần Trùng nuôi âm binh, giỏi thực! Tôi đồ rằng hắn không phải người thường, thậm chí… không phải người.

 

Vốn làm thân anh hùng gấp khúc lươn, cụ lớn Xương Cuồng biết phen này không co ắt khôn xong. Cụ thanh minh, thanh minh mà chối tai hơn lợn kêu:

 

– Không phải tao bắt oan con bé kia nhá, cha nó bán nó cho tao thật.

 

Gã đàn ông lừ mắt, lừ lừ bước tới gần cụ lớn Xương Cuồng. Khúc cây càng cuống quýt bò lùi, mồm đỏ máu há hốc cố hỏi cha cô Ngọc:

Lời tác giả

Hết truyện rồi, xin cảm ơn quý bạn đọc đã ủng hộ Hoa Sen Ngọt ???, có cảm nghĩ gì hãy bình luận chia sẻ với tôi nha tôi mê đọc bình luận lắm heheheh

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Sịch Bức Mành Mành
Tác giả: Hoa Sen Ngọt
Thể loại: Kẹo Kéo

Danh Sách Chương (13)