Bề Chìm

Mợ đến. Lần này, mợ không khiến cậu cõng nữa mà sóng đôi cùng “chồng kiếp trước”. Mợ vẫn gọi cậu như vậy. “Chồng kiếp trước”, khốn nạn, với mợ Đoan Dương thời cậu thuộc về quá vãng cách vời vợi, không mảy may dính líu đến đời mợ bây giờ, không đáng bận tâm. Cơ mà hình như cậu không hiểu, hay cố tình không hiểu, cậu đối với mợ mặn mà hệt thuở nào. Mợ đến, cậu lờ cơn đói xé ruột vò lòng đi, cắn răng tâm tình thỏ thẻ cốt cho mợ khuây. Mợ đến, cậu cố chuốt lại mái tóc thật mượt, chỉnh thẳng thớm từ phần nẹp áo giở đi. Cậu bảo tôi bày mâm cao cỗ đầy thết mợ.

 

Nom đôi lứa e lệ ngồi cạnh nhau bên mâm cơm, tôi chợt nhớ những tháng ngày của hai trăm năm về trước. Khác mỗi chuyện là bữa cơm nay không có ánh chiều tà duộm vàng, không có tiếng mợ cười giòn kể chồng nghe dầu bấc đắt ế, thay vào đó là ánh đèn leo lét lúc đêm muộn, bầu không khí lặng như tờ giá như đồng. Liều mình trở đầu đũa gắp thức ăn vào bát mợ, cậu Đoan Dương run tới nỗi đánh đổ bát mắm xuống sàn. Tôi thảng thốt lau chùi. Quái lạ, chùi mãi không sạch! Ngày trước, mợ đi buôn vắng luôn, thỉnh thoảng ghé về thăm mà vô phúc đúng hôm nhà cửa chưa dọn sạch sẽ, tất tôi bị đay gớm đay ghê. Lo lắng, tôi trộm nhìn mợ chủ. Mợ không nói gì, cắm cúi nhấm nháp miếng gà cậu gắp cho.

 

Chợt, mợ nổi ho sặc sụa, mắt vằn đỏ rồi nôn thốc nôn tháo. Bao nhiêu đồ mợ ăn vào đều mửa ra sạch sành sanh, vụt biến thành đống giòi trắng ởn, béo núc ních ngọ nguậy liên hồi. Mặt mợ tái nhợt, lờ đờ. Cậu khó nhọc dìu mợ tới giường nằm nghỉ, đoạn quay qua bảo tôi:

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Sịch Bức Mành Mành
Tác giả: Hoa Sen Ngọt
Thể loại: Kẹo Kéo

Danh Sách Chương (13)