Bà Chúa Con Cua
Cậu Đoan Dương phất ống tay áo, ý rủ tôi theo cùng trông gã hề chèo khua môi.
– Ấy, cậu thật… chả lo liệu gì! Nhỡ hắn giỏi thực, khốn nạn cái thân.
Tôi bày cậu đến chỗ thần Trùng cậy sự che chở, nhưng cậu chẳng nghe, nhất quyết dự “cuộc vui”.
Kìa, nhang khói đã nghi ngút, vàng mã đã la liệt trên sân khi chủ tớ dắt díu nhau đến, bao đồ gói bánh đặt nhờ nhà hàng xóm, tiện thể xin họ làm hộ luôn. Thảy người nhà sì sụp lạy lục “Thần Bạch Xà” bằng rơm đung đưa theo nhịp múa may của gã phù thủy. Lão ê a đọc bài cúng lố bịch, Tàu chẳng ra Tàu ta chẳng ra ta, lưỡi líu lại, giọng ngọng nghịu hệt trẻ con tập nói. Bộ điệu lão nom không khác hát tuồng là bao! Nhảy bên nọ, đá bên kia, đụng cái thúng đá cái nia thậm tức cười. Nhảm. Bỗng, một anh con trai thập thò ngoài cổng hỏi to:
– Bố ơi, cái bật lửa bố để xó nào tìm không thấy?
Tức thì, bằng cung cách ngang phè phè, rất riêng, ra phết của hạng phù thủy rởm đời giỏi bày vẽ yểm bùa trừ tà, đương ăn khớp với nhịp bài cúng, thầy ề à:
– Tao đê bân lưa ơ dươi bếp í i a a a…
Lão điểm thêm một tràng “í i” trước khi quay về mấy câu hô thần gọi thánh. Mẹ cha tiên sư, bùa mấy chả phép! Người nhà cô Ngọc bưng mặt, gập người, cố nín những tràng “hô hố” tới nỗi gần tắc thở, song ai nấy kính sợ thầy phù thủy một phép nên không dám mỉa mai cách đuổi vong chết giẫm của thầy.
Cậu Đoan Dương, vốn trọng phép tắc lễ độ, cũng phải cười lăn cười bò, sống mũi đầy nếp nhăn. Tôi muốn giễu đám người dương gian mê muội nhưng chợt nhớ thuở sinh thời, mình từng tin sái cổ phường buôn thần bán thánh này. Mỗi khi cậu Đoan Dương đau yếu là y rằng con gà sống thiến để riêng cho thầy, thầy bói lẫn thầy phù thủy. Tôi ép cậu uống tàn hương nước thải, kể có vô số bận. Gẫm mới biết mình ngu dại đến điều. Song thác lâu, hiểu chân tơ kẽ tóc mưu ma chước quỷ của họ, há tôi còn khiếp phục phường có mỡ đằng đuôi? Tôi nhổ vào! Tôi thèm vào! Nói lại bảo rằng chẳng tín tâm, rằng báng bổ, nhưng trò lường gạt rành rành thế, phỏmg tin nỗi gì? Ông thầy nào giỏi thật thì tin còn đành nhẽ, nhưng mười người chửa chắc nổi một.
Lời tác giả
Nếu quý độc giả bỗng cảm thấy phần này cứ ngắn hẳn so với phần trước thì vâng, đúng đấy ạ")), Hoa Sen Ngọt quyết tâm sân siu cho đủ 13 chương, mong quý độc giả thông cảm ạ?
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận