Sau cơn mưa trời lại sáng
Nắng vàng ươm nằm vắt vẻo trên ngọn ổi, ngọn xoài. Lá cây xanh nay đã heo héo bởi trời nắng hạn đã lâu. Gió đưa cành lá lưa thưa, đung đưa trước hiên căn nhà lá đã cũ. Những cánh lá chao nghiêng, phe phẩy như hàng trăm chiếc quạt xanh bé nhỏ đang nghịch ngợm góp gió thổi mây trời. Nắng mạnh mẽ xuyên qua tán lá dày để tạo những chấm sáng tròn méo, đậu lốm đốm trên mái tóc rối của Hiên. Không gian lặng thinh, người ngồi đó lặng thinh, chỉ có tiếng thở dài của cô lâu lâu cất lên, lọt thỏm vào không gian im ắng ấy như giọt mưa đơn côi rơi vào hồ nước mênh mông, giọt nước nhỏ bé không khiến mặt hồ xáo trộn là bao.
Tiếng thở của Hiên hắt ra dài thườn thượt. Ánh mắt cô buồn rười rượi nhìn xa xăm vào đường chân trời ở tít đằng xa. Mây trắng lưa thưa đuổi nhau dồn về một góc. Mặt trời rực rỡ tỏa những tia chói mắt khiến cảnh vật trước mắt Hiên loa lóa. Gió thổi thông thốc vào gương mặt hốc hác trông già hơn tuổi của Hiên rất nhiều. Gió lùa đám lá khô chạy dồn vào một góc sân, im lìm. Hai mươi lăm tuổi, ấy vậy mà người ta cứ nghĩ Hiên phải hơn ba mươi ấy chứ. Cô ngồi lọt thỏm giữa cửa nhà trống hoác, lặng lẽ từ lâu.
Nay đã hai ba tháng chạp rồi ư? Nhanh quá! Mới đó mà lại gần hết một năm nữa rồi. Hiên lại thở dài, dáng ngồi vẫn không thay đổi và mắt cô vẫn xa xăm. Nắng vẫn nhảy múa trên cánh đồng còn trơ gốc rạ, khô khốc. Đất dưới chân rạ nứt nẻ tạo những vết nứt toang hoác và sâu hun hút, chúng đan chéo vào nhau chằng chịt chẳng quy củ và rối mù. Mây vẫn hững hờ trôi bảng lảng trên nền trời xanh thăm thẳm.
Bình Luận