Chương 4: The Field (1)
Chương 4: The Field (1)
Lão Thomas dùng ngón tay già nua đẩy phiến lá ra khỏi tầm mắt, để lộ một khe hở nhỏ. Với lấy một cánh hoa khô trên bàn, lão thong thả cảm nhận vị cay nồng đi kèm tươi mát khiến lão nghiện. Sự sung sướng khiến đôi mắt bé tẹo híp lại, trong khi lão vẫn tập trung quan sát tình hình trong “The Field”. Đằng sau lưng lão, Wilma thở dài:
– Cha, nếu ngài còn không chịu ăn, con buộc lòng phải đem phần Turo cuối cùng này cho người khác.
Lão Thomas giật mình quay lại, lão đau đớn nhìn con gái lão đã cầm sẵn chiếc hộp gỗ quý báu lên, chuẩn bị cất vào trong cái túi da dê. Mặt lão méo xệch, vội vàng cầm lấy cái đĩa đựng đầy đậu và ngũ cốc.
– Ta lập tức ăn! Sweet Wilma, con đừng trút giận lên Turo. Ta đang tập trung vào thứ khác thôi, không phải cố tình không ăn.
Đắn đo suy nghĩ về người cha của mình sẽ vật vã dường nào nếu thiếu thứ này, Wilma thở dài, để lại chiếc hộp gỗ lên mặt bàn.
– Ngày nào chẳng có kẻ bị ném vào “The Field”. Cha có cần quên ăn quên ngủ chỉ để ngắm nhìn bọn họ không?”
– Mỗi kẻ đều có câu chuyện của riêng mình, Wilma. – Lão Thomas nở nụ cười. – Và gã mới tới không phải tay mơ đâu.
Wilma nhún vai, cô đi quanh căn phòng, nhặt vài chiếc quần hoặc áo choàng mà lão Thomas vứt lung tung. Không đợi cha cô ăn xong, Wilma mở cửa sàn, trèo xuống bên dưới. Bước được vài bậc thang, cô chợt dừng lại.
– Cha không quên đêm nay cần tới “Bed” để xem xét giống đấy chứ?
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận