Chương 3: Cảm xúc.
Chương 3: Cảm xúc.
Rhodes cứ trần truồng ngồi như vậy, cho đến khi chiếc gương giá đồng xấu hổ quay lưng lại với anh. Tiếng kim loại đập xuống sàn gỗ mang cảm xúc dỗi hờn, đánh thức người đàn ông đang ngẩn người. Anh nhìn về nơi phát ra tiếng động, nhìn những họa tiết hình khối chuyển động một cách hỗn loạn, anh cảm thấy khó hiểu. Rồi một rễ cây trườn tới, đong đưa chiếc áo vải trước mắt Rhodes.
Anh thở ra một hơi, nhận lấy các đồ vật. Đôi chân trần đạp lên bộ lông dê màu đen, Rhodes đứng lên, mặc quần áo. Đột nhiên anh khựng lại, mặt đỏ rực như trái cà chua chín.
À… Ờ… Có thứ “nói” chào buổi sáng với anh…
Rhodes bất lực nhìn trần nhà, ước mong sao những vì sao trên đầu có thể thôi miên anh. Rằng “đứng dậy” vào sáng sớm là chuyện bình thường, vô cùng bình thường. Chứ không phải do anh đang nghĩ đến ai đó…
Rhodes rối rắm hít thở, theo thói quen, anh dõi mắt tìm chòm Bắc Đẩu. Khi đầu óc hỗn loạn, anh luôn tìm về một cột mốc để dẫn bản thân đi đúng hướng. Anh không phải loại người sẽ cắm đầu lao về phía mục tiêu. Như một bản năng được khắc trong xương, có lẽ càng sâu là khắc tại linh hồn, anh phải tìm được phương hướng đã rồi mới cất bước tiến lên.
“Bầu trời” như có gió nhẹ thổi qua, những đám mây xoáy ốc tan dần, để lộ ra một màu đen huyền bí. Ánh sáng của bảy ngôi sao như xuyên qua vạn năm, in vào đáy mắt màu nâu nhạt. Rhodes đưa tay lên với, như muốn hái sự lung linh để anh cất sâu trong lồng ngực.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận