Anh yêu thương,
Anh à, em năm nay đã bước sang tuổi hai mươi bảy, chẳng còn trẻ trung gì nữa. Em thực lòng rất muốn yêu anh theo cách của một người trưởng thành. Không nhõng nhẽo, không thích ồn ào, chúng mình cứ lặng lẽ và yên bình ở bên nhau là đủ. Nhưng làm một cô gái trưởng thành khó quá anh ạ, thật sự rất khó.
Trong một trích dẫn ngôn tình em đọc có đoạn đại khái như này: Khi gặp được một người đàn ông yêu mình thì cô gái ấy mãi mãi không cần trưởng thành. Em đọc xong, suy ngẫm thấy có chút buồn cười, thật hoang đường quá, những thứ đó chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình và phim thần tượng thôi anh nhỉ? Thực tế là một bài toán khác xa. Thực tế chứng minh rằng dù bạn có gặp một người đàn ông yêu mình cỡ nào đi chăng nữa thì bạn vẫn phải học cách trưởng thành. Có những lúc em cô đơn quá, mệt mỏi quá nhưng cứ phải dặn lòng mình rằng: Anh ấy đã mệt mỏi vì công việc rồi, đừng gây chuyện hay làm phiền đến anh ấy nữa. Thế còn em thì sao? Em không mệt mỏi à? Em không áp lực à? Vậy những lúc đó em phải làm sao? Phải chia sẻ với ai? Anh thì cứ đi công tác xa triền miên, công việc bận rộn ngập đầu, đến thời gian dành cho em cũng không có. Em cứ thế cô đơn trong tình yêu của mình, như một cô nàng độc thân. Em sắp không chịu đựng được nữa rồi, anh biết không?
Em cứ thế mỏi mòn chờ anh có thời gian dành cho em, mỏi mòn chờ anh quan tâm em. Anh nói rằng em rất quan trọng với anh nhưng hình như không đúng lắm. Em trước giờ yêu ai cũng đều là yêu xa, em nói em một mình cũng quen rồi, rằng em là cô gái độc lập và mạnh mẽ. Không có ai bỗng dưng trở nên mạnh mẽ, kiên cường đâu anh ạ. Em đã phải rèn luyện và vượt qua rất nhiều chuyện. Em cũng cứ ngỡ mình đã quen với chuyện cô đơn trong tình yêu của mình, quen với việc mỏi mòn chờ đợi một người nhưng em không biết mình còn có thể gắng gượng được bao lâu. Những ý nghĩ tiêu cực cứ thế xuất hiện đầy ắp trong đầu, em không cách nào thoát ra được. Những câu chuyện gia đình bê bối hay sự phản bội trong tình yêu cứ thế được mọi người truyền đến tai em bằng một cách nào đó. Và rồi em cứ hoang mang và sợ hãi hơn. Đến người em tin tưởng tuyệt đối như bố em rồi cũng đã phản bội lại lòng tin của em và mẹ cơ mà. Vậy thì giờ em biết tin vào ai đây? Tin vào điều gì đây?
Bình Luận