Lụa Cổ Châu nức tiếng xa gần
Gạo Yên Hải trắng ngần như ngọc.
Cổ Châu và Yên Hải là hai huyện giáp ranh được chia cắt nhau bởi một dòng sông tên Hoài Thủy. Mọi người trong vùng vẫn thường gọi tắt là sông Hoài. Ven hai bên đê là nơi ở và sinh sống của hàng ngàn người dân của hai huyện. Dân hai bên bờ thường trao đổi hàng hoá qua lại với nhau, từ đó dần hình thành khu chợ nổi. Rồi không biết tự lúc nào cái chợ trôi trên sông đó được người ta gọi với cái tên nên thơ là chợ nổi Yên Cổ.
Vẫn như mọi hôm, sau khi họp chợ xong người dân lại chèo thuyền quay về nhà. Chỉ là bầu trời hôm nay bỗng trở nên vần vũ lạ thường, xa xa những áng mây đen ùng ục kéo tới, bóng cây lặng gió như đang chờ cơn bão táp đến, trời sập tối dần. Một cô gái vừa chèo vừa nói vọng với mấy chiếc thuyền theo sau:
“Sắp mưa rồi, về nhanh thôi chị em mình ơi!” Tất cả nhốn nháo í ới vừa gọi nhau vừa nhanh tay khua nhịp chèo.
Kể từ ngày ấy, mấy hôm liền mưa không dứt hạt, nước sông Hoài dâng cao lại dâng cao. Người dân sống trên hai bờ sông từ mừng vui vì mưa đến sau bao ngày nắng hạn đã chuyển sang trạng thái bất an phập phồng.
*
Trong màn mưa trĩu hạt, ở đầu nguồn sông Hoài, một nhóm chừng hơn mười mấy người mặc áo tơi đang men theo bờ sông vừa đi vừa quan sát. Một người trong số họ lâu lâu lại cầm vật gì đó xuống mép nước sông đo đo rồi lại nhéo một ít đất cầm lên đưa cho người dẫn đầu, sau đó đưa tay chỉ về phía trước:
Bình Luận