Nước tràn vào khoang miệng của tôi, khắp toàn thân bị bao vây bởi nước. Nó như một con quái vật to lớn đang dìm cơ thể xuống đáy đại dương sâu thẳm. Tôi dùng chút hơi sức cuối cùng để vùng vẫy làm xao động mặt nước tìm lấy một sự cứu rỗi, một hy vọng nhỏ bé cho bản thân. Tôi cứ ngụp lặn trong làn nước biển mặn chát, gắng gượng mà hét lên trong sợ hãi:
– C… ứu tôi với, cứu… cứu tôi…
Tôi bật dậy khỏi cơn ác mộng kinh hoàng, những kí ức hồi bé vẫn thường xuyên lặp đi lặp lại trong đầu như một vòng lặp vô tận không hồi kết. Tôi khẽ đẩy cánh cửa sổ đã hoen gỉ theo năm tháng, nắng đã mạ vàng khắp cả một mặt biển xanh trong. Màu vàng của nắng mai khẽ len lỏi qua từng kẽ lá, từng góc nhỏ của căn nhà kiên cố ven biển. Tôi thức dậy sau một giấc ngủ mê man kéo dài tới sáng với đầy những nỗi sợ vô hình.
Vào nhà vệ sinh, vội đánh răng rửa mặt để kịp giờ đi học. Tôi ăn vội miếng bánh mì mẹ đã làm từ lúc sáng sớm mà cắp sách đi học. Trên con đường làng đầy sỏi đá, vị mặn của biển cứ thoang thoảng phả vào hai bên cánh mũi. Xa xa là những thương nhân đến mua cá vào lúc sáng mong muốn lựa chọn được những con cá tươi ngon nhất. Đầy ắp tiếng cười nói vô tư, tiếng mời chào xởi lởi của những người ngư dân vừa trở về sau một cuộc “chinh chiến trên biển” bội thu. Đang suy nghĩ vẩn vơ thì thằng Huy chạy đến chạm vào vai tôi nói với chất giọng hớn hở:
Bình Luận