Tàu điện chậm chạp chạy vào ga. Ráng chiều tà còn sót lại ửng hồng phía cuối chân trời. Thu Hà Nội đẹp mong manh và buồn xao xác vào những khoảnh khắc hoàng hôn. Ga tàu láo nháo người qua lại. Một cô gái ngồi ở ghế cuối toa tàu, mái tóc nâu xõa dài xuống hai bờ vai mảnh khảnh đang rung lên từng chặp. Đôi kính đen che gần nửa khuôn mặt khiến người ta rất khó đọc vị cảm xúc của cô gái. Ở cái thủ đô phồn hoa bậc nhất này, lại vào những giờ phút tan tầm cao điểm, chẳng ai để ý những con người hiện hữu xung quanh mình. Những gương mặt khô lạnh cứ luồn lách lướt qua nhau. Khi toa tàu đầy ắp người, một bóng dáng đặt chiếc ba lô xuống và ngồi bên cạnh cô gái. Bảng thông báo hiện thông tin về trạm kế tiếp mà tàu sắp đến. Một bàn tay rắn rỏi khẽ khàng đặt vào tay cô gái một chiếc khăn mùi soa. Cô gái dùng chiếc khăn dặm từng giọt nước mắt đang rơi khỏi vành mi. Nhiều tháng ngày sau đó, chiếc khăn mùi soa luôn được xếp gọn trong chiếc túi thơm của cô gái.
*
Hai tháng sau…
Ly bước xuống máy bay. Chuyến bay bị trễ hơn ba tiếng khiến Ly phờ phạc cả người. Ra đến cổng chờ, Ly đang đứng tần ngần thì một người đàn ông tiến lại: “Tôi đến đón cô thay Pong Sa”. Để khẳng định sự thật khi thấy vẻ hoài nghi trên gương mặt Ly, Din đưa điện thoại có thông tin lịch trình đặt phòng, trong đó đính kèm hình ảnh của Ly. Chiếc Pickup truckPickup truck: xe bán tải. chạy chậm rãi trên những đường dốc của thành phố sương mù. Ly ngắm những cung đường vòng vèo quanh hồ Xuân Hương, Đà Lạt yên bình khác hẳn với sự xô bồ của thành phố Ly vừa rời đi.
Bình Luận