Chương 9: Lời thì thầm của trái tim

Ánh nắng dịu dàng len lỏi qua khe cửa, Hạ San mơ màng tỉnh giấc. Cô mệt mỏi vì cả đêm ngủ gục ở sô pha. Chú gấu bông xinh xắn hãy còn ôm trong lòng, Hạ San không khóc nổi nữa. Người cô héo hon buồn bã. Cầm chiếc điện thoại của anh, cô chạm lên màn hình cảm ứng. Cánh đồng oải hương trước mặt, nó bỗng gợi cho cô một suy nghĩ mơ hồ.

– Cốc! Cốc! Cốc!

Tim cô đập loạn xạ, cô thất thần chạy vội ra mở cửa.

– Chào cô!

Hai viên cảnh sát đứng trước nhà làm Hạ San bất an tột độ. Cô như muốn nín thở theo từng lời họ nói.

– Xin hỏi cô có phải là người nhà của anh Hạ Chấn Bình không?

– Phải! Tôi là vợ anh ấy! – Cô cảm giác hai chân mình run rẩy, bàn tay lạnh toát.

– Xin lỗi, chúng tôi lấy làm tiếc khi phải thông báo cho cô biết rằng chồng cô gặp tai nạn gần cao tốc bên đồi oải hương. Chúng tôi chỉ thấy chiếc ô tô dưới vực. Hiện tại đội cứu hộ đang tìm tung tích anh ấy.

Hạ San nghe đến đây hai tay cô bỗng ù đi, mọi thứ cứ như đất trời sụp đổ.

– Cô có sao không? – Họ rối rít hỏi.

– Tôi ổn…

Cô lấy lại bình tĩnh cố tự trấn an mình, Chấn Bình luôn mạnh mẽ, anh ấy sẽ bình an. Hai viên cảnh sát ái ngại nhìn, lúc sau họ rời khỏi. Hạ San lấy điện thoại ra, cô định gọi cho mẹ nhưng nghĩ ngợi giây lát, cô cầm túi xách đi ngay.

Con đường đến đồi oải hương không xa cũng chẳng gần. Hai bên bạch dương trùng trùng uốn lượn, tầng mây trắng xen kẽ nhau trong tấm áo lụa dày màu xanh bất tận. Mất hai tiếng đi xe buýt, cảm giác nó lâu đến nỗi Hạ San mơ được đôi cánh bay đến cánh đồng hoa. Sự hờ hững xót xa bào mòn tâm hồn, là cô làm ai đó đêm ngày ưu tư sầu não.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận