Chương 8: Người dấu yêu
Cơn mưa chiều trút xuống, mấy tán cây ủ rũ oằn nặng những giọt nước trong trẻo mà lạnh tựa băng tan. Âm thanh rỉ rả như nỗi lòng cô bây giờ, đợi chờ ai đó trong cô đơn ảo não. Mẹ cô đã về, bà ấy khá mệt mỏi. Hạ San ngao ngán nhìn ngôi nhà chẳng có sinh khí, cô thầm mong nghe tiếng mở cửa và bước chân anh chầm chậm mọi khi.
Rốt cuộc Chấn Bình không đến trường. Anh ấy biến mất như người vô hình, ngay cả trong tâm tưởng cô chẳng bao giờ nghĩ thế. Cô chưa từng sợ mất anh, Hạ San ôm đầu mình. Cảm giác nặng nề đè nén tâm hồn, cô thẫn thờ nhìn chiếc áo sơ mi trắng.
– Cốc! Cốc!
Hạ San bừng tỉnh, tim cô chợt nhói lên. Cô chạy vội ra mở cửa, niềm hy vọng cháy bỏng ấy vụt tan biến. Trước mặt cô là một nhân viên giao hàng, sự thất vọng hiện trên gương mặt xinh xắn đó.
– Xin hỏi đây có phải là nhà của anh Hạ Chấn Bình không ạ?
– Dạ phải! – Cô nhẹ nhàng đáp.
– À, đây là quà anh ấy đặt ở cửa hàng chúng tôi cách đây ba hôm!
Hạ San ngạc nhiên, cô trông thùng quà hơi to và cả bó hoa hồng đỏ rực.
– Chồng tôi đi vắng rồi, tôi sẽ nhận thay anh ấy!
Đón lấy phần quà, Hạ San đóng cửa ngồi xuống sô pha. Hương hoa hồng thơm ngát làm xoa dịu trái tim bé nhỏ. Cô cẩn thận mở thùng quà, bên trong là chú gấu bông màu trắng kèm theo tấm bưu thiếp rất đẹp. Hạ San cầm nó lên xem, dòng chữ nắn nót anh viết cho cô.
Tặng vợ yêu! Chúc em sinh nhật vui vẻ!
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận