Chương 7: Nỗi nhớ dịu êm

Cơn mưa chiều buồn tẻ thoáng qua, mặt đường đọng vũng nước nhỏ. Hạ San thấy gương mặt mình ẩn hiện trên đó. Tâm trạng cô rất nặng nề, hẳn Chấn Bình đang đợi cô cùng đi xem phim.

– Em về rồi! – Cô nói nhưng không tiếng đáp trả, ngôi nhà chợt vắng lặng. Anh ấy chưa về sao?

Ngồi xuống sô pha, cô cảm giác mỏi mệt bao trùm. Không gian yên ắng đó gợi bao ý nghĩ mông lung mơ hồ. Cô chưa quen lắm, lúc nào Chấn Bình cũng luôn mở cửa cho vợ. Anh nấu cơm chiều và cả hai ngồi dùng bữa cùng nhau. Cũng lâu lắm rồi cô chưa nhìn kĩ mặt anh. Những tưởng mãi mãi là người anh trai thuở ấu thơ, giờ hai đứa thành vợ chồng. Bàn tay anh ấy thật ấm áp, mỗi khi đông về cứ chạm lên má cô.

Chiếc sơ mi anh vắt trên sô pha, bất giác cô lấy nó xuống. Mùi thơm dịu của nước giặt và cả mồ hôi mặn chát. Cô bỗng thấy mình vô tâm quá, chưa bao giờ cô giặt áo cho anh. Có thể mười tám tuổi là một cái cớ nhưng tâm hồn cô đã lớn, đã có thể yêu anh nếu cô thật sự nghĩ tới điều đó…

Thời gian chầm chậm trôi, Hạ San giật mình thức giấc. Gần sáu giờ sáng, cô bật dậy vì ngủ quên ở sô pha. Suốt đêm Chấn Bình không về, cô dụi mắt nhìn quanh. Lần đầu tiên cô cảm giác lo lắng cho anh. Dự cảm điều gì chẳng lành, nó len lỏi sâu tận trái tim. Có khi chỉ là ảo tưởng nhưng cô lo ngại nó liên quan chuyện hôm qua, khi mà Nhật Phong khiến cô khó chịu.

Bình Luận