Chương 5: Đừng làm anh đau

Chiếc đồng hồ tích tắc, thời gian chầm chậm trôi đi. Hạ San ngồi ủ rũ bên cạnh Chấn Bình. Cô vừa bị mẹ la một trận, bà ấy mới rời khỏi thôi. Ai mà biết Chấn Bình nằm im như chết vậy. Cô hốt hoảng điện thoại cầu cứu mẹ, bà Thẩm giận nhưng không làm gì được. Cũng may anh ấy không sao, cô tự hứa với mình tuyệt nhiên chẳng đụng vào mũi Chấn Bình nữa.

– Em đang lo cho anh hả? – Chấn Bình quay sang, anh thích thú nhìn cô. Hạ San nhăn nhó, vẻ mặt Chấn Bình dù mỏi mệt nhưng cô cứ thấy bực mình.

– Anh mơ đi! – Hạ San cầm túi xách đi học, Chấn Bình mở cửa cho cô như mọi khi. Cô bé ấy hồn nhiên trong sáng tựa thiên thần cổ tích, anh mong sau cơn mưa tình yêu dịu ngọt khiến cô hiểu rõ trái tim mình.

Nắng chiều nhàn nhạt góc sân, Hạ San rảo bước xuống cầu thang. Nhật Phong đợi cô bên dưới, Hạ San bất ngờ vì bó hoa cậu tặng.

– Hôm nay trời đẹp quá, cậu đi dạo với tớ nhé!

– Ơ… tớ… – Cô kinh ngạc không biết trả lời sao.

– Đừng từ chối chứ! – Nhật Phong kéo tay cô đi, Hạ San lúng túng chẳng mở lời được.

Gần chín giờ tối, Chấn Bình ngồi mãi trên sô pha. Anh chẳng có tâm trạng soạn bài khi Hạ San chưa về. Cô vợ bé nhỏ khiến anh mất ăn mất ngủ.

– Cạch!

Tiếng cửa mở, Chấn Bình vội đứng dậy. Anh đợi Hạ San lâu đến nỗi bụng đói cồn cào. Cô nàng mệt mỏi ngáp ngủ, anh liền tươi cười hỏi han:

– Sao em về muộn thế?

– Em đi chơi với bạn! Mệt quá, em ngủ đây!

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận