Chương 4: Một chút vẩn vơ
Con mèo vàng nằm ngủ yên trên chân Hạ San dù cô đã nói chuyện với mẹ suốt hai tiếng đồng hồ. Con gái về thăm mẹ nhưng bà Thẩm thật sự ngán ngẩm cái suy nghĩ trẻ con của cô.
– Rốt cuộc con không giúp chồng mình thay áo và bỏ mặc nó ngủ ở sô pha đến sáng phải không?
Hạ San gật gù, mẹ cô chỉ biết vỗ tay lên đầu than trách. Lẽ ra bà nên dạy cô cách chăm sóc người say rượu từ trước, nhỡ Chấn Bình có sao thì biết làm thế nào.
– Anh ấy thật là khiếm nhã!
Cô nhăn nhó, mẹ cô đành kiên nhẫn giải thích từ từ. Nếu bố cô ở đây thì căn phòng huyên náo hẳn rồi. Thật may!
– Nghe này con gái, Chấn Bình hiện giờ là chồng con! Đành rằng nó hứa sẽ chăm sóc con nhưng không có nghĩa là con cứ mặc kệ chồng mình, hiểu không? Nó bị tổn thương nếu con cư xử như vậy đấy!
– Chẳng lẽ bắt con thay áo cho anh ấy sao? Trời ơi ghê quá!
Bà Thẩm ngộ ra vấn đề nghiêm trọng, Hạ San còn quá nhỏ để có thể làm vợ Chấn Bình. Con bé chưa nhận thức được vai trò người vợ trong nhà. Biết thế nào đây, ông Thẩm và cha Chấn Bình lại hối thúc bọn trẻ. Nếu bà không lo giáo dục tư tưởng cho Hạ San, không khéo hai đứa nhỏ phát sinh mâu thuẫn.
– Nói thật mẹ nghe, trong lòng con có thương Chấn Bình không?
Bà nhẹ nhàng hỏi, Hạ San hơi bối rối. Cô nhăn mặt rồi lại nhíu mày, suy cho cùng cô mới mười tám tuổi, biết thế nào gọi là tình yêu đây?
– Thương anh trai được không mẹ?
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận