Chương 3: Nắng mưa bất chợt

Chấn Bình mệt mỏi thức dậy, anh nhớ lại tuần trăng mật cách đây ít ngày. Chỉ là đi ngao du với cô vợ trẻ con thôi, ai mà biết thành ra nông nỗi này. Chấn Bình nhìn xuống cổ chân bị bong gân. Có định làm gì đâu, anh chỉ bắt con bướm phấn trên trán cô ấy lúc nàng vừa bước ra khỏi phòng tắm. Hậu quả là anh trượt dài sau cú đánh vô tình đó!

May mắn thay cái chân đã êm, hôm nay anh dẫn mọi người tham quan nơi ở mới. Tất nhiên anh muốn dành tặng cho cô vợ một món quà bất ngờ. Căn hộ xinh xắn lại nằm tương đối gần trường Hạ San theo học.

– Con rể à! Con thật chu đáo! – Mẹ cô khen hết lời, Hạ San thì háo hức vô cùng. Cô chạy ngay vào phòng xem, mẹ Chấn Bình trang trí rất đẹp mắt.

– Mẹ, nệm êm quá!

Cô reo lên như đứa trẻ, hai bà thông gia lắc đầu nhìn nhau cười. Chấn Bình trông Hạ San ra điều thích thú, anh cảm mến vẻ ngây thơ trong sáng đó. Bố anh khi này bắt đầu nhướng mày, kéo Chấn Bình lại hỏi nhỏ.

– Có làm gì vượt quá giới hạn không? – Ông thì thầm, anh chỉ phì cười vuốt nhẹ lọn tóc trên trán.

– Con đang làm đúng trách nhiệm của người chồng thôi ạ!

– Cái gì? – Ông nhăn mặt giơ nắm đấm lên, Chấn Bình ngay lập tức chui xuống gầm bàn. Thể nào ông cũng biết anh cố trêu đùa nhưng cái tính gàn dở này thật sự rất khó chịu!

Cơn mưa nhẹ thoáng qua, Hạ San còn loay hoay đống bài tập chưa xong. Tí nữa phải đến trường rồi, chẳng biết Chấn Bình làm gì dưới bếp. Cô định bụng nấu bữa sáng nhưng còn mãi xử lý mấy thứ này. Chắc hôm nay bỏ bữa quá!

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận