Chương 2: Mình cưới nhau đi

– Bà chắc nó chịu không? – Ông Thẩm cầm ly trà nóng hổi lên uống. Có vẻ cuộc hôn nhân định sẵn này đang đến hồi quyết định.

– Cũng chưa biết! – Bà Thẩm lắc đầu ngao ngán. Lúc ấy, bên ngoài tiếng lũ mèo kêu nhốn nháo, ông Thẩm chợt nảy ra suy nghĩ mông lung.

Mấy hôm sau…

– Bố!!! – Hạ San ôm tay ông Thẩm khóc nghẹn. Cô mếu máo như con mèo con ngoài ngõ. Mới đây thôi, tự dưng bố cô than mệt rồi đi cấp cứu bệnh viện. Giờ này cả nhà ngồi phờ phạc dưới ánh điện sáng choang.

– Sao thế? Đừng… vậy mà! Bố… có sao đâu? – Ông Thẩm nói như bị đứt hơi, Hạ San run rẩy ôm tay ông thật chặt.

– Bố đừng như vậy mà!!! – Cô khóc nấc lên. Hai bố con người khóc người rên khiến mấy giường bên cạnh cũng mủi lòng theo. Chỉ mỗi bà Thẩm là ngồi im ru một góc.

Hai bố con nó như đi đóng phim thế nhỉ?

– Bố già rồi! Nếu… có một người đàn ông ở bên cạnh con, có lẽ mọi thứ sẽ dễ thở hơn!

– Nhưng con còn nhỏ mà! – Cô quệt nước mắt, mặt mũi nhem nhuốc như trẻ con.

– Ừ, thôi để bố cố gắng lo cho con… hụ… hụ… – Ông Thẩm ho đỏ cả mặt, Hạ San phát hoảng, cô lí nhí nói.

– Con sẽ lấy chồng mà! Bố muốn con lấy ai đây?

Mặt ông Thẩm bừng sáng, ông liền bảo:

– Bố chỉ sợ một ngày nào đó không còn bên con được nữa… Bố muốn con tìm được một người để yêu thương và chăm sóc, như Chấn Bình chẳng hạn!

Ông Thẩm vô ngay vấn đề chính, Hạ San nín khóc hẳn. Cô bĩu môi rồi ngồi thu lu một góc.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận