Chương 1: Ngày ấy ngỡ xa

Một ngày đẹp trời ở khu phố nhỏ. Mấy con mèo lười nằm ườn trên mái nhà. Chúng ngáp ngắn ngáp dài khi bị làm phiền giấc ngủ. Kể ra cũng không phải chuyện khó ở gì, chỉ là cô hàng xóm dễ thương hàng ngày đi học hay cho chúng chút quà đang gặp rắc rối thôi!

Thật là!

Con người đôi khi phải lăn tăn vì mấy chuyện tình cảm. Làm mèo lười vẫn thích hơn!

Meo! Meo!

Tiếng Hạ San phàn nàn suốt cả buổi chiều khiến ông Thẩm mỏi mệt. Cứ cho duyên do trời định nhưng lời hứa vẫn là lời hứa, làm sao ông nỡ nuốt lời.

– Con chỉ mới mười tám tuổi thôi, nghĩ thế nào bố bảo con lấy chồng? Con vẫn đang đi học mà! – Hạ San giận dỗi không thèm vào nhà, cô đứng mãi ngoài cửa. Mẹ cô biết rõ cuộc chiến này nếu không dừng lại chắc chắn bữa cơm tối đành dời đến tận khuya!

– Được rồi, chuyện này chúng ta bàn sau nhé! Ít nhất con nên gặp Chấn Bình chứ, lâu rồi tụi con không nói chuyện mà! – Bà Thẩm dỗ dành con gái, Hạ San thở dài về phòng. Câu chuyện kết thúc ngay sau đó, giây phút bình yên đã trở lại.

Nói thế nào nhỉ? Cô và Chấn Bình chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Tuy hai nhà khá xa về mặt địa lý nhưng bố mẹ họ đều giữ tình cảm rất tốt. Năm xưa, cha của Hạ San và cha Chấn Bình hẹn ước mai sau làm thông gia. Lời cam kết đó khắc ghi trong lòng, mối lương duyên sắp đặt khiến hai đứa con dở khóc dở cười. Ai cũng biết họ là thông gia tương lai vì cả bố Hạ San và bố Chấn Bình khoe khắp họ hàng một cách vô tội vạ.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận