Dù không trọn vẹn, ta vẫn có quyền được yêu thương.
Có những người lớn lên trong một mái nhà mà chẳng thể gọi là “tổ ấm”. Ở đó, từng bữa cơm lạnh nguội, từng câu nói vô tình lại là vết cứa sâu vào lòng. Không phải vì thiếu thức ăn hay chỗ ngủ, mà bởi thiếu những thứ vô hình – như sự quan tâm, ánh mắt thấu hiểu, hay chỉ là một lời hỏi han thật lòng.
Đôi lúc, bạn bị gắn cái danh không ai muốn: “con ghẻ”, “không phải ruột rà”, “người dưng sống chung nhà”. Những câu nói tưởng chừng như vô thưởng vô phạt ấy, lại mang sức sát thương âm thầm mà dai dẳng. Người lớn thường quên mất rằng, tổn thương của trẻ nhỏ không ồn ào. Nó lặng lẽ in hằn, âm ỉ và kéo dài mãi về sau.
Khi cha mẹ không còn đồng hành, khi họ chọn rời nhau bằng tờ giấy ly hôn hoặc những lần cãi vã không hồi kết, đứa trẻ ở giữa thường là người buộc phải lớn lên nhanh nhất. Lớn trong sự lặng thinh. Lớn bằng việc nuốt vào trong mọi cảm xúc. Lớn với tâm hồn đầy chắp vá và những câu hỏi không lời đáp.
“Chỉ cần bố hoặc mẹ hạnh phúc là được.” – nhiều đứa trẻ tự ru mình bằng câu ấy. Không phải vì không buồn, mà bởi chẳng còn cách nào khác. Không phải không đau, mà vì muốn làm điểm tựa cho người mình thương. Trong sự mạnh mẽ ấy, có bao nhiêu lần nước mắt rơi lặng lẽ phía sau cánh cửa phòng? Có bao lần nghẹn lời, không dám mở miệng hỏi: “Còn ai thương con nữa không?”
Khi người lớn bắt đầu cuộc sống mới, những đứa trẻ của cuộc đời cũ thường bị để lại phía sau. Không ai nói ra, nhưng có một sự thay đổi âm thầm. Sự quan tâm bị san sẻ, tình cảm không còn trọn vẹn, và mọi thứ dần rơi khỏi tầm tay.
Bình Luận