Tôi đứng trên ban công tầng hai nhìn xuống mảnh vườn nhỏ sau nhà, thời tiết mấy ngày nay thật lạnh, ngước lên nhìn bầu trời là một màu u ám xám xịt. Gió rít từng hồi, cây cối ngả nghiêng kêu loạt xoạt. Không hiểu sao tôi bỗng thấy trong lòng dội lên một nỗi nhớ. Nhớ về những tháng ngày ở vùng cao, vùng đất Mộc Châu thương mến.
Chợt nghĩ đời người tưởng dài mà cũng chẳng dài, thoáng cái trên gương mặt bầu bĩnh ngày nào xuất hiện những nếp nhăn, thoáng cái trên mái tóc đen ngày ấy có vài sợi bạc. Đời người cứ thế cứ thế mà tiếp diễn. Cũng sắp được một năm, một năm rời xa đất Mộc Châu yêu dấu. Thời gian tôi ở nơi đó tuy không dài lắm nhưng là quãng thời gian tôi không thể quên, có biết bao kỉ niệm vui buồn nơi ấy, cũng ở nơi này tôi quen biết được những người bạn tốt. Dường như mỗi nơi chúng ta từng đi qua đều để lại cho ta ít nhiều kỉ niệm, vui có, buồn có và phải chăng đó chính là trải nghiệm, để rồi là thứ hành trang theo ta suốt cuộc đời.
Tôi nhớ ngày ấy tôi mới tốt nghiệp ra trường, cầm tấm bằng đại học trong tay tôi vừa vui mừng vừa hoang mang. Tôi – một cô gái trẻ có lý tưởng sống rõ ràng, có mơ ước, hoài bão. Chính môi trường sư phạm đã bồi dưỡng cho tôi những thứ đó. Tôi mang trong mình nỗi khát khao được khẳng định năng lực của bản thân, muốn được góp một phần sức lực nhỏ bé của mình vào sự phát triển của xã hội. Cùng với đó là khát khao được sống độc lập không còn chỉ biết dựa dẫm vào bố mẹ nữa, muốn thể hiện mình là một người đã trưởng thành.
Bình Luận