Người ta thường bảo “con đường về nhà là con đường đẹp nhất”. Mặc dù đoạn đường về nhà ngoại Chín đường đất đỏ bám đầy bụi, dọc theo hai bên đường nhà nào, nhà nấy trồng rất nhiều chuối – những tàu lá chuối vươn mình um tùm che xanh mát cả lối đi, khiến tôi mê thích.
Nhà ngoại Chín cách nhà tôi tầm bảy cây số, nên mỗi bận hai nhà muốn ra thăm nhau là phải đi xe đạp hoặc lội bộ. Ngoại Chín là chị em cô cậu với bà ngoại của tôi. Ngoại Chín sinh ra và lớn lên ở Huyện Đức Hòa (Tỉnh Long An), trong con người của ngoại Chín có hai dòng quê hương chảy miệt mài; Một nửa miền Tây sông nước, một nửa miền Đông nam bộ nên có lẽ cái sự mạnh mẽ, giỏi giang và tháo vác có phần hơn hẳn mọi cô gái cùng trang lứa.
Nhờ đẹp người, công dung, hạnh đủ đầy nên trai làng trên, xóm dưới đều để ý và xin ngỏ lời mối mai hỏi cưới, mà gia đình ngoại Chín hồi đó nghèo lắm. Nhà đông con, ngoại Chín lại là chị lớn nên nào dám yêu đương, hò hẹn với ai. Thời gian của ngoại Chín chỉ biết dành trọn ngoài đồng mò cua, bắt ốc. Đến mùa thì đi cắt lúa, trỉa đậu… để lo cho đàn em thơ nhỏ dại.
Mười chín tuổi, ngoại Chín về làm dâu cho một gia đình nho giáo. Chồng của ngoại Chín sau một thời gian đau ốm thì từ bỏ nghề thợ bạc để chuyển qua làm ông giáo làng – nhiều tri thức mà sức khỏe để cáng đáng việc đồng áng với vợ thì lại vô cùng hạn chế. Nhưng ngoại Chín vốn là con gái nhà nông chánh gốc lại siêng năng, vén khéo nên chẳng bao lâu ngoại Chín đã gầy dựng thêm mấy sào ruộng rồi cất nhà cửa khang trang hơn. Gia đình chồng, họ hàng, làng xóm càng thêm nể trọng và hết lời khen ngợi cô con dâu thảo hiền.
Bình Luận