Chủ đề: Ra Khơi
Truyện ngắn: Nhà
Tác giả: Jim Maryal
Bị nuốt chửng bởi cái sự mệt lả sau một chuyến đi dài hàng tiếng đồng hồ, loạng choạng kéo hành lý ra khỏi cổng sân bay Nội Bài, tôi vội bắt một chiếc taxi ở gần đó.
“Bác tài, cho cháu tới bến xe Mỹ Đình.”
Trời nắng chang chang, bác tài xế có vẻ đã ngoài ngũ tuần, làn da sạm đen lại như một chứng tích nổi bật của những năm tháng tần tảo và vất vả. Đôi mắt bác ánh lên vẻ mệt nhọc với hai quầng thâm, nhưng nụ cười thì không bao giờ tắt. Bác rất vui vẻ xếp đồ vào cốp xe giúp tôi, sau đó chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình dài hàng chục cây số.
“Cháu vừa đi đâu về à?”
“Dạ vâng, cháu đi xuất khẩu lao động.”
Bác ấy vừa cười, vừa nói, mặc dù phải chạy xe hàng giờ đồng hồ mỗi ngày, bác vẫn luôn mỉm cười với tinh thần lạc quan.
“Cháu rất giống con gái bác. Nếu nó còn sống, chắc bây giờ cũng lớn bằng cháu rồi!”
Tôi yên lặng lắng nghe câu chuyện của bác, giống như một vị khách vãng lai, nghe tâm sự của một người bố ở độ tuổi ngoài năm mươi với đứa con gái cưng đã khuất của mình mà trong lòng nghẹn lại. Viễn cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh này hẳn phải đau khổ đến nhường nào, đau đến độ bác ấy có thể bình thản nói ra như những chuyện ấy như thể nó không liên quan đến mình?
“Thật ra… bác khiến cháu có cảm giác như gặp lại người thân của mình.”
Điện thoại bất ngờ đổ chuông, tôi nhìn thấy người gọi đến là mẹ.
“Năm nay con có về không?”
Giọng nói thân thuộc của mẹ khiến tôi suýt vỡ oà, phải cố gắng lắm mới có thể trả lời lại bà.
Bình Luận