Bữa đó là một chiều gió thổi phần phật. Hơi biển mát lạnh mang theo mùi tanh cá đập ào ào vào vách đá sau lưng nhà.
Dư đang đứng trong sân thò tay hái lá giang leo đầy hàng rào trước ngõ.
Hàng rào cao ngang ngực, bốn bề lọt gió. Gió thổi tóc xổ tung, Dư bèn buông rổ nghiêng đầu vuốt vuốt tóc dài. Cúi xuống mới thấy bên kia hàng rào, một người đang ngồi bên mé đường lộ, quay mặt vào trong sân, cặp chân dài buông thõng xuống mương cạn. Gã mặc một chiếc áo kaki vàng bạc màu và quần túi hộp còn rất mới, mấy cái túi cái nào cũng phồng lên như đựng gạo. Nhìn thoáng qua, trên người gã chỉ có đôi dép là vật dụng khả dĩ có thể tính trừ quần áo, ngoài ra cũng chẳng có hành lý gì. Ăn mặc như thế không phải dân trong vùng, mà ăn xin, lang thang thì càng không giống.
Chắc người ta lạc đường.
Dư hái đầy rổ lá giang rồi ngoe nguẩy quay lưng.
Bất ngờ, gã đàn ông cất giọng. Mấy câu nẫu ruột buông lơi ngay bên bờ mương, bay là đà mặt nước, treo mình trên cái giọng đặc sệt như kéo sợi mạch nha quẹo dính trong cổ họng.
“Ngàn dặm thẹn cùng non nước
Ngắm mơ màng thân trước hình sau.
Dặm hòe một bước một đau,
Nhìn quang cảnh cũ ra màu dở dang.
Ôm lòng hổ với phu lang,
Non sông lỗi hẹn cùng chàng trăm năm…”
Giọng ca không phải tuyệt đỉnh vậy mà buồn thấu tim gan. Dư sững lại đứng nghe, không biết vì đâu cay mắt.
Người ta hát xong vẫn cúi đầu, hỏi Dư:
“Hiểu gì không mà khóc?”
“Không hiểu, nhưng mà thấy anh khóc tui cũng mủi lòng…”
Dư thôi sụt sịt, ôm rổ ra ngõ, lấy chân hấc hấc mấy đám bụi đất rồi ngồi xuống cạnh gã. Người kia đang phất tay lau mặt, có lẽ không biết mình khóc. Gió thổi lồng. Dư lẳng lặng ngồi nhìn, hai má cũng mát lạnh.
Bình Luận