Hoàng hôn tím biếc khảm những vằn vân đậm nhạt nên nền trời xanh.
Bình An chết sững như cây bần đứng lặng bên bờ sông, nhìn thấy bến đò nhưng chẳng thể tiến thêm bước nào. Trái tim hẫng đi chục nhịp rồi nhanh chóng vượt quá số lần đập như quy định trong cuốn sách y học của vị giáo sư nào đó. Sóng trong lòng cuộn trào, vỗ nát tâm can.
Chiều buông tấm rèm thâm u. Gió thổi ù ù bên tai. Mặt sông gợn sóng lăn tăn. Tiếng bìm bịp kêu chiều nghe buồn khôn xiết.
Đã bao lần tưởng tượng sẽ lao vào anh để chất vấn, để truy hỏi, để giải đáp những thắc mắc bấy lâu trong lòng. Hoặc cô sẽ khóc, sẽ đau đớn như khi giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya. Hay cô giả xa lạ để bước qua anh như những người mà mình vẫn gặp mỗi ngày trên con đường đời dài bất tận. Cuộc đời ai hay chữ ngờ. Bình An biết làm sao? Cô biết làm sao ngoài việc chôn chân tại chỗ.
***
– Con ai đây Năm? Nhìn cưng vậy?
– Ờ! Thằng nhỏ con cô giáo vừa về dạy ở trường cấp một. Mẹ nó ở nhà tập thể, ngày gửi Năm giữ để cổ đi dạy, chiều Năm bế lại trả.
– Thằng nhỏ nhìn đã ghê! Nó nhiêu tháng rồi Năm?
– Hai tuổi. Con thành phố nom yêu ha?
– Dạ!
Đứa nhỏ đưa hai tay ra, choài người ý muốn anh Ba bế nó. Bà Năm mừng rơn, thả nó vào lòng anh. Thằng nhỏ ngồi ngoan trong lòng người đàn ông nó mới gặp lần đầu, ngước đôi mắt to tròn đen lấp láy nhìn chăm chăm vào gương mặt gầy rộc, lún phún râu quanh cằm, vẻ già nua không chớp mắt. Anh Ba khẽ nựng đôi má phúng phính bánh bao của đứa nhỏ, ngắm nhìn nó thật lâu. Trông nó ngồ ngộ, anh muốn bế nó đi chơi, anh muốn nựng đôi má mềm mịn này mãi, anh từng muốn làm ba của một đứa trẻ.
Bình Luận