Cu Hiểu xắm nắm bên chiếc mâm bày cỗ trông trăng. Chiếc mâm sơn son đặt đầu hè, tươi rói nào bưởi nào hồng và trang nghiêm rực rỡ một ông tiến sĩ giấy ngồi ngây thuỗn. Cạnh đó là đèn ông sư, đèn kéo quân nằm khàn đương chờ hớp ánh nến. Mỗi loại đều có hai cái, của cu Hiểu mấy lại của em Vân, cả thảy tận bốn cái đèn to bố tổ! Thích chưa! Bố làm hết đấy! Ông tiến sĩ lẫn đèn đều tự tay bố mà ra đấy! Chả là bố Hiểu có những mười cái hoa tay, vả chiều con tợn, năm nào cũng kỳ cục làm cho hai anh em đồ chơi rước đèn bằng chúng bằng bạn, vui đáo để. Còn vì sao nhà chỉ có hai anh em mà phải làm bốn đèn thì…
Con mắt đen láy chớp chớp, Hiểu nhớ lại năm nảo năm nao. Bố bận việc mãi mới xong, thành thử xoay trần cả đêm cũng chỉ xong được một ông sư một kéo quân. Lúc chia phần, khó chọn quá, Vân Hiểu nạnh nhau, oà lên khóc làm bố mẹ dở cười dở mếu. Bố ngọt nhạt dỗ mãi, hẹn tháng sau đưa đi chơi Kẻ Chợ vẫn không chịu nín. Từ đấy, bố qua cầu, làm món gì đều chả quên làm đôi làm cặp. Mà phải giống hệt nhau y xì đúc cơ, chứ khác ti tí thôi cũng đủ khiến cả nhà dức óc vì hai anh em chí cha chí choé. Mẹ lắc đầu:
– Anh em chúng bay hay thật, cứ phải chẵn tròn để dễ bề chia chác.
Bố thì không nỡ mắng, chỉ liếc mẹ, cười cười:
– Rõ thật ghen vợ ghen chồng chả nồng bằng ghen ăn, đằng ấy nhỉ?
– Nỡm ạ!
Bình Luận